“Hây!”
Ba trăm thanh niên áo đen lực lưỡng nâng quan tài lên, khiêng ba mươi sáu cỗ quan tài lên cũng một lúc.
“Tiễn anh em tôi, lên đường!”
Cao Phong hét to một tiếng, bước đi đầu tiên.
“Bùm!”
Cao Phong đi trước, mọi người theo sau, bước đi vô cùng nặng nề.
Đội nhạc tang đi trước, xung quanh là pháo nổ vang.
Quan tài bắt đầu từ từ chuyển động, Cao Phong cắn răng nâng lên, bước chân vững vàng.
Hàng chục nghìn người theo sau đưa tang.
“Rào rào!”
Vô số tiền giấy màu trắng bay múa đầy trời, không ngừng bay lả tả xuống đội ngũ.
Có rất nhiều tiền giấy rớt xuống người Cao Phong, sau đó lại rơi xuống quan tài.
“Tiền, các cậu cứ xài thoải mái.”
“Không đủ thì báo mộng cho tôi, tôi đốt cho các cậu.”
Cao Phong vừa đi vừa nói, nước mắt chảy không ngừng, để lại từng hàng dấu vết.
“Còn món nợ máu này, nhất định tôi sẽ đòi lại giúp các cậu.”
“Dù đối phương có là ai, tôi sẽ bắt chúng phải trả giá gấp trăm lần.”
“Các cậu lên đường bình an.”
“Anh em khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta, dù có ở bên dưới, vậy cũng phải tiếp tục ngang ngược.”
Cao Phong tự lẩm bẩm lầu bầu một mình, mọi người xung quanh đều lặng lẽ.
Đội ngũ đưa ma rất dài, kéo dài hơn mười kilomet.
Đi quanh núi Bồng Thiên một vòng lớn, sau đó đi về hướng mộ chôn cất.
Chứng kiến từng chiếc quan tài được đặt xuống, Cao Phong lại tự bắt đầu cầm xẻng, bắt đầu thêm đất cho quan tài.
Mồ yên mả đẹp, nơi cuối cùng của cuộc đời.
Ba mươi sáu bia mộ được chế tạo suốt đêm qua cũng đã vùi vào trong đất.
Đợi làm xong tất cả, Cao Phong chắp hai tay sau lưng, nhìn rừng bia trước mắt.
Ba mươi sáu bia mộ giống như ba mươi sáu kim thép, ghim thật sâu vào tim Cao Phong.
Cao Phong cắn răng lặng im một lát, sau đó xoay người rời đi.
Người mất đã qua đời.
Còn rất nhiều việc cần anh hoàn thành.
“Anh Phong, nén bi thương.”
Liễu Tông Trạch theo sau, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ chưa chết.”
Cao Phong cắn răng nói: “Cái chết thật sự của một người, là tất cả mọi người quên người đó.”
“Mà tôi, sẽ không quên họ.”
“Cho nên, họ không chết, họ vẫn ở đó.”
Nghe nói thế, Liễu Tông Trạch cũng gật đầu thật mạnh.
Họ sẽ không bao giờ quên sự trả giá của mọi người.
…
Vào đêm.
Màn đêm buông xuống.
Bóng đêm dài vô tận như một con dã thú hung mãnh, nuốt trọn thành phố Hà Nội.
Ngọn đèn của căn biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên đúng giờ sáng lên.
Ba mươi sáu tấm bia đá gần đó bảo vệ núi Bồng Thiên cũng hiên ngang đứng thẳng.
Dù họ đã chết, nhưng niềm tin của họ vẫn còn đó.
Xung quanh đấy, chiến sĩ mặc đồ đen phụ trách bảo vệ sự an toàn của núi Bồng Thiên, mỗi khi nhìn thấy những tấm bia mộ này đều sẽ xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, luôn luôn giữ vững cảnh giác.
Mà lực lượng bên ngoài phụ trách điều tra tin tức cũng không ngừng truyền tin tức mới về.