Nhưng cho dù binh sĩ Phong Hạo bên này đã giơ họng súng nhắm vào bọn họ thì bọn họ vẫn không có ý định giơ súng lên.
Xem ra đối phương đến đây không phải để đánh nhau.
Cao Phong hơi híp mắt, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Rất nhanh, cửa xe mở ra và một người đàn ông trung niên bước xuống.
Người đàn ông trung niên này mặc một bộ đồ vest màu xám, thoạt nhìn rất ngay ngắn chỉnh tề.
Chỉ là lúc này vẻ mặt của người đàn ông trung niên nôn nóng và khiếp sợ, sau khi xuống xe thì anh ta vội vàng đi về phía bên này.
“Trợ lý Trương! Anh Phong! Anh ta đến đây.”
Liễu Tông Trạch nhìn thoáng qua, sau đó nói với Cao Phong.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng, nhưng cũng không có ý tiến lên nghênh đón.
Bước đi của trợ lý Trương càng nhanh hơn, đi nhanh tới trước mặt Cao Phong.
“Cao Phong! Anh…”
Trợ lý Trương vô cùng lo lắng, đầu tiên là nói một câu, nhưng câu kế tiếp lại không nói ra.
Bốn trăm ngàn người đồng loạt nhất trí giơ vũ khí nóng trong tay lên và nhắm vào trợ lý Trương.
Bốn trăm ngàn người cầm vũ khí nóng chứ không ít!
Họng súng tối om giống như đôi mắt của con thú hoang mạnh mẽ và hung dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào trợ lý Trương.
Chỉ cần trợ lý Trương có can đảm làm ra hành động nào khác, trong họng súng tối om đó sẽ lập tức phun ra vô số viên đạn, sau đó xé nát cơ thể của anh ta.
Dưới tình huống như vậy, không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trợ lý Trương khẽ thở dài một tiếng và lắc đầu cười khổ.
“Cao Phong! Anh là người đầu tiên để người ta cầm súng nhắm vào tôi.”
“Ngay cả cha vợ của anh là Diệp Thiên Long cũng không dám làm loại chuyện này với tôi.”
Trợ lý Trương chậm chạp lắc đầu, nhìn Cao Phong nói.
“Chuyện mà người khác dám làm thì tôi cũng dám.”
“Chuyện người khác không dám làm thì tôi vẫn dám làm.”
“Trợ lý Trương! Đây cũng đâu phải là ngày đầu tiên anh biết tôi chứ?”
Cao Phong thản nhiên liếc mắt nhìn trợ lý Trương, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng.
“Vâng vâng, không phải ngày đầu tôi biết anh, tôi cũng biết Cao Phong anh can đảm và quyết đoán.”
“Nhưng lầm này không thể làm như vậy!”
Trợ lý Trương khẽ thở dài một tiếng, sau đó xua tay, không so đo quá nhiều về chuyện này.
“Vậy anh nói cho tôi biết là bây giờ tôi phải làm như thế nào?” Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu không tốt hỏi.
“Làm như vậy sẽ mang đến hậu quả không thể cứu vãn.” Trợ lý Trương thở dài một tiếng, nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
“Liên quan gì đến tôi?” Cao Phong lập tức hỏi ngược lại một câu, trong mắt mang theo sự châm biếm. Lúc này cho dù Cao Phong không hoàn toàn mất hết ý chí nhưng cũng là nghẹn khuất, cả bụng tràn đầy lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lá cây dần chuyển sang màu vàng, lòng người cũng lạnh dần.
Hành động này của trợ lý Trương thật sự để cho Cao Phong cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Sao lại không liên quan đến anh?” Trợ lý Trương trừng mắt nói: “Nếu anh dẫn người đi như vậy, Tây Vực bên này không có ai trấn áp, chắc chắn sẽ tiếp tục hỗn loạn. Mà bên này không thuộc khu vực của Việt Nam cho nên chúng tôi không thể phái người đi canh giữ.”
“Đến lúc đó bên này sẽ rơi vào hỗn loạn một lần nữa, anh không dễ dàng gì mới tạo ra ổn định cho nơi này nhưng đến lúc đó cũng sẽ tan tành trong nháy mắt.”
Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng rồi trả lời: “Đúng vậy! Là tôi tạo ra sự ổn định ở nơi đây cho nên đương nhiên tôi đây có tư cách xử lý nó, anh có quyền gì mà nhúng tay vào?”
“Còn nữa, biên giới Việt Nam rơi vào hỗn loạn thì liên quan gì đến tôi?”
Cao Phong hỏi lại câu này, khiến cho trợ lý Trương nảy sinh sự tức giận trong lòng.
“Anh là Cao Phong! Anh là một vị tướng ba sao đấy!”
“Anh là một trong hai vị tướng ba sao duy nhất của Việt Nam, anh nói xem chuyện này có liên quan đến anh không?”
Trợ lý Trương trừng lớn đôi mắt, gầm nhẹ nói với Cao Phong.
“Ồ! Bây giờ biết tôi là vị tướng ba sao rồi sao?”