Nhưng Hoa Kỳ thì lại không như thế, Hoa Kỳ vốn là một nước thành viên ở phương Tây. Địa hình, sự phân bố lực lượng và thậm chỉ là cả tốc độ mà quân tiếp viện có thể đạt được, xét về tất cả những phương diện đó thì họ đều ăn đứt Việt Nam.
Thế nên nếu Hoa Kỳ bằng lòng ra tay trợ giúp thì chắc chắn anh có thể xác định được vị trí của Kim Tuyết Mai một cách nhanh chóng.
Jerry thấy vẻ mặt của Cao Vũ biến đổi không ngừng thì lập tức liếc mắt nhìn mấy người đang ngồi quanh đó một lượt. Xem ra mấy câu nói đó của ông ta đã chạm vào điểm mấu chốt trong lòng Cao Vũ rồi.
“Cậu Vũ, cậu thấy sao? Với khả năng trinh sát của người Mỹ, nếu chúng tôi muốn tìm một người thì cũng không khó lắm đâu.” Jerry nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng nên tiếp tục hỏi Cao Vũ thêm lần nữa.
Cao Vũ nghe vậy thì từ từ ngẩng đầu lên ngắm nghía chén trà trong tay mình.
Một lát sau anh lại từ từ ngẩng đầu lên nhìn Jerry rồi nói: “Nếu Hoa Kỳ thực sự nguyện lòng ra tay trợ giúp thì tôi có thể trả thù lao rất hậu hĩnh, tùy mấy người đưa ra một con số đấy. Ngoài ra, nếu mấy người thực sự có thể tìm vợ về giúp tôi thì tôi sẽ trả cho các người gấp đôi số tiền đó.”
Cao Vũ nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc. Anh hoàn toàn không hề nói láo.
Chỉ cần có thể tìm được Kim Tuyết Mai thì anh bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ của mình, thậm chí là cả tính mạng.
“Cậu Vũ, chúng tôi không thiếu tiền mà cũng không cần tiền.” Jerry chậm rãi dựa lưng vào ghế tựa đằng sau rồi nhìn Cao Vũ bằng ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
“Nếu Hoa Kỳ muốn mở rộng và phát triển chuỗi công ty ở Việt Nam thì tôi cũng có thể giúp một tay.” Cao Vũ dừng lại một lát rồi tiếp tục thương lượng với Jerry.
“No no no.” Jerry đưa một ngón tay ra rồi khẽ lắc, dường như nụ cười trên mặt ông ta càng trở nên ý vị hơn.
“Mấy thứ đó đều không quan trọng, vì dù có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể đổi được một người có tài năng vượt trội. Trong lòng Jerry thì giá trị của cậu Vũ có thể sánh ngang với cả trăm nghìn tỉ đấy. Thế nên thứ chúng tôi muốn chỉ có cậu Vũ mà thôi.” Jerry nói một cách từ tốn, cuối cùng thì ông ta cũng đưa ra cái giá của mình rồi.
Cao Vũ thoáng dừng lại, quả không nằm ngoài dự đoán của anh, Hoa Kỳ vẫn muốn thương lượng trong hòa bình với anh. Nên đó là lý do mới có tiệc tùng lớn nhỏ ở khách sạn cao cấp như thế này.
Đúng là Cao Vũ rất cần sự trợ giúp của Hoa Kỳ nhưng có những chuyện vẫn phải dựa vào nguyên tắc. Thế nên anh dừng lại mấy giây rồi sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ông Jerry này, Cao Vũ tôi tự nhận là bản thân không thể giúp gì cho Hoa Kỳ được đâu. Thế nên điều duy nhất mà tôi có thể làm đó là trích tiền ra để trả thù lao cho mọi người. Còn những chuyện khác thì Cao Vũ không làm được và Cao Vũ cũng không có năng lực để làm đâu.” Cao Vũ nói một cách từ tốn rồi từ chối một cách khéo léo.
Mặc dù giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như thường nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết và vững chắc khiến người ta không thể làm gì được.
“Fuck! Mẹ nó, tao thấy mày đúng là không biết phân biệt tốt xấu rồi đấy!” Đột nhiên Paul vỗ bàn đánh “rầm” một tiếng rồi chỉ thẳng tay vào mặt Cao Vũ mà mắng chửi.
“Không phải người Việt Nam chúng mày vẫn có cái câu gì mà kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt đấy sao? Vậy tại sao mày lại không biết phân biệt tốt xấu, không biết nghĩ xem làm thế nào mới có lợi cho bản thân vậy hả?” Paul chỉ thẳng tay vào mặt Cao Vũ rồi không ngừng chửi rủa, trên mặt ông ta là nụ cười lạnh lẽo.
Lần này thì đám người Jerry cũng không ngăn cản Paul nữa. Họ đã đối xử với Cao Vũ bằng một thái độ cực kỳ khách sáo và vô cùng nể mặt rồi. Nhưng nếu Cao Vũ đã không nể mặt họ thì cứ để Cao Vũ chịu đựng sự mỉa mai một chút cũng được.
“Nếu ông còn tiếp tục sủa nhặng lên với tôi thì tôi không ngại giết thêm một thằng Mỹ đâu.” Cao Vũ chậm rãi nhướng mi rồi liếc Paul một cái.
Từ trước đến nay, tính anh thích mềm không thích cứng. Nếu đám người Jerry thương lượng ổn thỏa thì anh có thể cho họ một chút mặt mũi nhưng nếu họ đã muốn dùng biện pháp này để khiến anh khuất phục thì họ đi nhầm đường rồi.
“Mày vừa nói gì cơ?” Paul trợn to hai mắt rồi nhìn Cao Vũ bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Ý của Cao Vũ là sẽ giết Paul đúng không?
Đây là đâu? Là Hoa Kỳ đấy!
Mà Paul chính là tướng lĩnh cấp cao của Hoa Kỳ, sao có thể nói giết là giết được? Cứ coi như có thể giết được đi chăng nữa thì liệu Cao Vũ có thể gánh chịu được hậu quả không?
Paul không tin là Cao Vũ lại có gan lớn như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt hiện giờ của Cao Vũ thì đột nhiên Paul lại thấy hơi chần chừ.
“Ngồi xuống đi.” Jerry chậm rãi xua tay, cho Paul một bậc thang để leo xuống.
Nhưng Paul lại cắn chặt răng rồi chỉ thẳng tay vào mặt Cao Vũ: “Tao nói cho mày biết nhé…”
“Bốp!” Đúng lúc đó, Jerry đứng phắt dậy rồi tát thẳng vào mặt Paul.
“Bốp!” Một âm thanh giòn giã vang lên, Paul bị tát đến mức phải liên tục giật lùi về phía sau vài bước, cuối cùng thì đụng thẳng người vào tường, khó khăn lắm ông ta mới có thể dừng bước chân lại được.