Ông cụ Đặng bật người đứng thẳng dậy, nhìn Cao Phong với vẻ mặt hết sức thành khẩn giống như đang nói ra lời thật lòng.
Cao Phong cũng không vội lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào ông cụ Đặng. Hai người bốn mắt nhìn nhau không đến mười giây thì ông cụ Đặng đã thua cuộc nhìn sang chỗ khác, ánh mắt vẫn hiện lên một tia tránh né.
“Nếu ông không chịu nói thật vậy thì tôi đành tiễn ông lên đường vậy.”
Cao Phong siết chặt chuôi dao trong lòng bàn tay, dùng giọng điệu lạnh như băng nói với ông cụ Đặng.
Nghe thấy giọng nói của Cao Phong mang theo sự uy hiếp, trong lòng đám người nhà họ Đặng lại càng sợ hãi hơn.
Mà ông cụ họ Đặng cũng đột nhiên yên lặng nghiền ngẫm.
“Cậu Cao Phong, tôi, những lời tôi nói đều là sự thật…”
Sau một lúc lâu, ông cụ họ Đặng mới lo lắng dè dặt mở miệng nói.
“Hừ!”
“Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, rốt cuộc thì mẹ của Tuyết Mai đang ở đâu hả?”
Cao Phong lạnh lùng rít lên, đột nhiên con dao trong tay xẹt ngang một cái, xẹt lướt qua đỉnh đầu của ông cụ họ Đặng.
Mang theo tiếng gió thổi, dừng lại bên tai của ông cụ họ Đặng, khiến ông ta vội vàng rụt cổ lại.
“Cậu Phong, thật sự là tôi không biết rõ…”
Trong mắt ông cụ họ Đặng chứa đầy sự hoảng sợ, giọng nói run rẩy vang lên.
“Cuối cùng thì các người có giết bà ấy hay không?”
Cơ bản Cao Phong không tin tưởng lời nói của ông cụ họ Đặng, lại hỏi tiếp.
“Cậu Phong, chúng tôi không có!”
“Chúng tôi bắt vợ của cậu chính là muốn thông qua cô ấy để tìm được mẹ của Tuyết Mai!”
“Thật sự, những điều này đều là sự thật. Nếu không tin thì cậu có thể hỏi vợ cậu một chút.”
Ông cụ họ Đặng không ngừng giải thích, sự hoảng sợ trong mắt càng không cách nào che dấu được.
Cao Phong khẽ nhíu mày, khó để nói được là rốt cuộc năm ấy nhà họ Đặng có thật sự không đuổi mẹ của Kim Tuyết Mai đi hay không?
“Cao Phong, chắc là ông ta nói thật đấy.”
“Lúc trước ông ta đánh em đúng là để ép hỏi em xem mẹ đang ở đâu.”
Phía xa xa, Kim Tuyết Mai chần chừ hai giây sau đó mở miệng nói một câu.
Cao Phong nghe thấy thế thì nhẹ gật đầu, trong lòng hơi yên lặng suy nghĩ mấy giây.
Nói như vậy thì mẹ của Kim Tuyết Mai cũng không bị nhà họ Đặng trực tiếp giết chết?
Vậy rõ ràng, mẹ của Kim Tuyết Mai, có khả năng vẫn còn sống?
Nghĩ đến đây, Cao Phong xoay đầu nhìn Diệp Thiên Long một cái.
Vẻ mặt của Diệp Thiên Long lúc này rất hưng phấn, thấy Cao Phong nhìn mình lại càng kích động hơn nghìn lần.
Giống như một đứa bé nhận được phiếu bé ngoan vậy.
Nhưng trong lòng Cao Phong cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Hai mươi năm không hề có tin tức gì thì làm sao có khả năng vẫn còn sống chứ.
Nếu bà ấy còn sống thì tại sao lại không tìm Kim Tuyết Mai chứ?
Nếu như trước đây còn e sợ nhà họ Đặng cho nên không dám xuất hiện, nhưng tình hình bây giờ đã không giống như trước đây nữa.
Diệp Thiên Long là quân lệnh ba sao, Kim Tuyết Mai và Cao Phong đều có địa vị cao quý, đủ để đảm bảo an toàn cho bà ấy.
Cho nên Cao Phong cảm thấy hy vọng của chuyện này không lớn lắm.
Nhưng lưu lại cho Diệp Thiên Long và Kim Tuyết Mai một sự tưởng niệm cũng tốt.
“Ông có chắc chắn là không biết tung tích của bà ấy không hả?” Cao Phong nhíu mày, hỏi ông cụ họ Đặng một lần cuối cùng.
Vừa hỏi vừa chậm rãi duỗi ngón tay, từ từ xoa trên lưỡi dao.
“Cậu Phong, tôi chắc chắn!”
“Năm đó, chúng tôi thật sự không đuổi mẹ của Kim Tuyết Mai đi.”
“Nếu không tôi cũng sẽ không oán hận nhiều năm như vậy… Sự thật là vì, trước đây con gái của tôi…”
“Ông câm miệng cho tôi!” Ông cụ họ Đặng còn chưa nói hết, Cao Phong đã mạnh mẽ cắt ngang.
Anh thật sự không có hứng thú biết chuyện của nhà họ Đặng.