Đây không phải là khoa trương, đây là một sự thật.
Ở thành phố này, cũng chỉ có ba đại dòng họ đứng đầu.
Phố Thương mại Kiên Thành này vốn là thứ nhà họ Diệp đứng ra tổ chức đấu thầu, nhà họ Đặng cũng không cách nào giành lấy, còn ai có thể giành với nhà họ Phạm được?
Vì vậy, đối với khu phố thương mại Kiên Thành, thì với thế lực của Phạm An Quốc nhất định giành chiến thắng.
Nếu là người khác, đứng trước mặt nhà họ Phạm, tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội nào.
Phạm Thanh Nhiên nhẹ nhàng quay đầu lại, nheo mắt khẽ liếc nhìn Cao Phong.
Cao Phong cũng cảm thấy điều gì đó nên quay đầu lại nhìn về hướng Phạm Thanh Nhiên.
Hoàn toàn không có sự bất ngờ khi nhìn thấy người đẹp, cũng không hề có sự kính sợ khi nhìn thấy công chúa của nhà họ Phạm..
Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh, vẻ mặt hờ hững, khiến cho người khác khó có thể đoán được trong lòng anh ấy đang nghĩ gì.
Phạm Thanh Nhiên và Cao Phong nhìn nhau hơn năm giây rồi ngước nhìn về hướng khác.
“Người đàn ông này thật kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn bất kỳ người đàn ông nào mà con đã từng gặp.”
“Dù là ánh mắt hay biểu cảm khuôn mặt, ngay cả khí chất vô hình trên cơ thể anh ấy đều mang lại cho con cái cảm giác này.”
Đôi lông mày được vẽ một cách tỉ mỉ của Phạm Thanh Nhiên khẽ nhíu lại, đôi môi đỏ mọng cất lời nói.
Trong giọng nói của cô, dường như còn có chút u oán như người vợ nhỏ.
Cho dù Phạm Thanh Nhiên có che giấu tốt cỡ nào đi chăng nữa thì Phạm An Quốc vẫn có thể nhận ra.
Suy cho cùng thì Phạm Thanh Nhiên cũng là con gái của Phạm An Quốc.
“Trên thế giới này không thiếu kẻ tự kiêu tự mãn, ngạo mạn ngông cuồng”
Vừa mói có chút thành tựu thì đã quên mất luôn mình tên họ là gì, mấy người trẻ tuổi kiểu như vậy, cha gặp nhiều rồi.” Phạm An Quốc cố ý làm ra vẻ khinh thường.
Ông ấy thật sự sợ Phạm Thanh Nhiên sẽ rung động với Cao Phong, vì vậy khi mà Phạm Thanh Nhiên càng cảm thấy Cao Phong ưu tú thì Phạm An Quốc càng thể hiện sự khinh thường.
“Nhưng chính cha cũng không thể phủ nhận rằng, thành tựu của anh ta cũng rất tốt.” Phạm Thanh Nhiên nghe thấy lời nói khinh thường của Phạm An Quốc, nhẹ nhàng trả lời.
“Quá trình không quan trọng, cái quan trọng đó chính là thành quả.”
“Cho dù cậu ta đạt được thành tựu thì sao chứ?”
“Ai ai cũng biết rằng, tranh giành thiên hạ là điều dễ dàng, nhưng bảo vệ được thiên hạ hay không đó là một câu trả lời khó.”
Huống chi, cậu ta còn chưa có giành được cái gọi là thiên hạ đâu, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.” Phạm An Quốc xua xua tay, bỏ dở đề tài này.
Phạm Thanh Nhiên mấp máy nhưng không thốt nên lời, cứ vậy mà chìm trong sự im lặng.
Trên sân khấu, Tiểu Mai đang giới thiệu một vài tình hình của khu thương mại Kiên Thành.
Đây giống như là buổi đấu giá đồ cổ, trước khi đấu giá cần phải giải thích rõ nguồn gốc và niên đại cũng như giá trị ước chừng của nó.
Đối với con phố thương mại này cũng vậy, trước khi đấu giá, thì cần hiểu rõ giá trị thật sự của nó và một số điểm nổi bật.
Mà những người dưới đài cũng không nóng vội, ai nấy cũng đều nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ cần đủ hiểu rõ về khu thương mại Kiên Thành này, lỡ như có cơ hội trúng thầu, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió phát triển một cách nhanh chóng.
Cho nên mặc dù có chút mất thời gian, nhưng sẽ chẳng có ai từ chối những chuyện có ích như thế này cả.
Mà điều càng quan trọng hơn là, cho dù có vài người cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng cũng không có ai dám ở đây làm loạn.
Buổi đấu thầu do nhà họ Diệp tổ chức, liệu có ai có thể dám làm loạn?
Phạm An Quốc còn không dám, thì liệu có ai dám quấy rối nữa.
Thế là tất cả mọi người tham gia buổi đấu thầu hôm đó đều rất tập trung lắng nghe Tiểu Mai thuyết giảng.
…
Cùng lúc đó,
Thủ đô, nhà họ Diệp, bên trong căn phòng của Diệp Thiên Long.
“Trung tướng Long, cậu quả thực có tầm nhìn xa trông rộng, Cao Phong quả thực đã đến buổi đấu thầu, xem ra cậu ta cũng có hứng thú với khu phố thương mại Kiên Thành.” Trọng Dương Bình thở dài nói.
Giữa Diệp Thiên Long và Cao Phong chưa từng nói chuyện hay gặp mặt nhau bao giờ.