“Hoặc là đầu hàng, hoặc là chết!”
Mấy chục nghìn binh sĩ Phong Hạo giơ vũ khí mạnh lớn tiếng kêu gào.
Âm thanh này như sấm bên tai, tập trung lại một chỗ, giống như một trận cuồng phong nổi lên.
Tiếng kêu gào quét về phía trước, cho dù trốn ở bên trong chiến hào cũng không thể tránh được.
Binh sĩ nhà họ Cao ở bên trong chiến hào, thân thể lại run rẩy không ngừng.
Tiếng kêu gào kia như âm thanh của thần chết đến để đòi mạng họ.
“Cao Kình Thiên, mày lật lọng, mày dồn ép tao! Đây là mày dồn ép tao!”
“Đem người đến cho tao!” Cao Anh Hạo nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quát một tiếng.
Rất nhanh, vài tên binh sĩ nhà họ Cao lôi kéo một người phụ nữ đi ra.
Người phụ nữ đó ăn mặc như một quý bà, mặt mày như họa, làm cho người ta có cảm giác là một mỹ nhân cổ điển.
Nếu không nói là khuynh quốc khuynh thành thì cũng là ngàn dặm mới tìm được.
Trên người lại có một loại khí chất của con cái nhà giàu làm cho người ta không dám tùy tiện coi thường.
Người phụ nữ thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng Cao Phong biết người phụ này đã bốn mươi tuổi rồi.
Sau người phụ nữ đó, còn có hai gã binh sĩ nhà họ Cao đẩy xe lăn từ từ đi theo.
Phía sau những người này là nhánh phụ của nhà họ Cao và thuộc hạ cốt cán của Cao Anh Hạo.
Thấy cảnh này, Cao Phong khẽ nhíu mày, mà bọn Long Tuấn Hạo cũng dừng bước chân.
Mặc dù Cao Phong không nói bọn họ dừng lại, nhưng Long Tuấn Hạo cũng có thể nhận ra, Cao Anh Hạo mang người này ra thì người này ắt có quan hệ gì đó với Cao Phong.
Dù sao thì Long Tuấn Hạo bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đến hải phận của nhà họ Cao.
Người phụ nữ thoạt nhìn khí chất không tầm thường đó chính là mẹ ruột của Cao Phong!
Còn người ngồi trên xe lăn, bà cụ có mái tóc hoa râm, ánh mắt si ngốc, chính là bà nội của Cao Phong.
Giữa sân, đột nhiên yên lặng.
Trên mặt Cao Anh Hạo tràn đầy vui sướng, anh ta không tin, Cao Phong có thể không quan tâm đến sống chết của mẹ và bà nội mình.
“Bà cụ! Bà chủ!”
Lâm Vạn Quân đột nhiên tiến lên từng bước, cúi đầu thật sâu đối với bà cụ Cao và người phụ nữ, vẻ mặt rất cung kính và kích động.
Nhưng hai mắt bà cụ Cao vẫn ngây ngốc, đầu liên tục lắc nhẹ, ngồi đó vô hồn.
Mà mẹ của Cao Phong còn trừng lớn mắt nhìn Cao Phong cùng với mấy chục nghìn binh sĩ phía sau Cao Phong.
“Con…Kình Thiên, con…”
Mẹ của Cao Phong, hoàn toàn bị dọa sợ rồi.
Đây là lần thứ ba Cao Phong trở lại nhà họ Cao kể từ khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao.
Lần đầu tiên trở về, anh được vô số người hậu nhà họ Cao ủng hộ, đi bái tế bài vị của ông cụ Cao, còn đánh Cao Anh Hạo một trận.
Lần thứ hai trở về, phía sau anh mang theo trên mười nghìn người, đông tây nam bắc, bốn hải đảo nhà họ Cao lần lượt bị đánh bại, cuối cùng tập trung lại một chỗ gây thiệt hại nặng nề cho hòn đảo trung tâm.
Sau thời gian đó, Cao Dương tàn phế, Cao Anh Hạo thì xém bị giết.
Tuy rằng bị nhà họ Phạm ở thủ đô phái người đuổi đi, nhưng anh từng thốt ra một lời khi rời đi, chờ anh mang vũ khí đến hải phận của nhà họ Cao một lần nữa, đó sẽ là ngày chết của mọi người!
Mà hiện tại, thật sự là lần thứ ba Cao Phong trở về.
Binh sĩ phía sau anh tăng đến bốn năm lần so với lần trước.
Còn có ba mươi thuyền chiến ở xa, hàng ngàn chiếc xuồng máy, cùng với mười chiếc tàu biển chở khách cỡ lớn.
Tất cả đều là lực lượng của Cao Phong sao?
Trước kia, nó ngã sấp xuống sẽ khóc nhè, sau đó đứa trẻ này sẽ đòi bà ôm một cái, bây giờ đã cao lớn đến như vậy rồi sao?
Phóng khoáng tự do, nắm giữ quyền kiểm soát thiên hạ.
Hàng chục nghìn binh sĩ dưới tay. Đây…đây thực sự là lực lượng lớn mạnh, rung động lòng người.
“Hóa ra nó đúng là cửu thiên chân long.”
“Ông cụ nói quả thật không sai, bất kể gặp khó khăn trắc trở gì cũng không thể đánh ngã nó, chỉ làm cho nó ngày càng chín chắn, trưởng thành thôi.”