Cao Phong vừa dứt lời, Lâm Thừa Khải lập tức ngu ngơ, anh ta im lặng một lúc lâu mà vẫn không tìm được câu nào để phản bác.
Lúc này, Cao Phong khiến mọi người trên xe cảm thấy Cao
Phong giống như một con sói thù dai.
Ba chữ Kim Tuyết Mai kia chính là giới hạn của anh. Ai dám chạm đến giới hạn ấy thì Cao Phong sẽ quyết sống chết với người đó.
Dù có chết thì cũng phải lột một lớp da của đối phương xuống!
Khóe miệng Lâm Thừa Khải giật giật, sau đó vẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Cứ mạnh miệng đi, đợi đến khi gặp được ông Trần rồi tính sau!”
Cao Phong không trả lời, chậm rãi tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ có tiếng khóc bi thương của Kim Tuyết Mai vẫn vang lên không ngừng.
Diệp Thiên Long tiến lên giữ Kim Tuyết Mai lại, nhỏ giọng an ủi.
Nhìn thấy khoảnh khắc chia xa này, trong lòng mọi người có rất nhiều cảm xúc.
Vừa mới kết hôn xong, còn chưa được hai ngày yên ổn là đột ngột có chuyện.
Đổi lại là người khác, trơ mắt nhìn chồng mình bị người ta đưa đi, ai cũng không thể thờ ơ được.
“Cậu Liễu, cậu nói xem, cậu nói xem tại sao vận mệnh lại đối xử với anh Phong và chị dâu Tuyết Mai như thế?”
“Rõ ràng bọn họ vừa mới ở bên nhau, lại phải chia xa thêm lần nữa.” Hốc mắt Long Tuấn Hạo đỏ hồng, miệng run rẩy nói.
Hốc mắt Liễu Tông Trạch cũng đỏ bừng lên, đưa mắt nhìn hướng Cao Phong bị mang đi.
“Anh Phong, anh đã nói là đợi đến khi trở lại thành phố Hà Nội, anh sẽ cho tôi một cái đáp án.”
“Anh, anh không thể nuốt lời được!”
Nắm đấm của Liễu Tông Trạch siết lại, hàm răng nghiến chặt, đè nén cảm xúc trong lòng.
“Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chính là dựa theo kế hoạch của cậu chủ Phong, làm tốt việc anh ấy đã giao.” Cao Quang Minh và Cao Kim Thành đi tới vỗ vỗ bả vai hai người rồi nói.
Trong lòng bọn họ cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng bọn họ càng có niềm tin, rằng Cao Phong nhất định sẽ biến nguy hiểm thành an toàn.
Vô vàn sóng to gió lớn đi tới như thế, thậm chí là Cao Anh Hạo đi cầu cứu sát thủ nước ngoài, có lẽ cũng không thể cứu mạng Cao Phong.
Sao anh ta lại treo cổ chết trong lúc đi du lịch xem núi non Việt Nam được?
“Đúng, hoàn thành thật tốt chuyện anh Phong đã giao chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”
Long Tuấn Hạo lấy tay áo lau mắt, ánh mắt trở nên kiên định.
“Cha, cha đã nói phải giúp Cao Phong mà, sao cha có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị đưa đi?”
Kim Tuyết Mai không ngừng thút thít nỉ non, nói với Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng áy náy.
“Tuyết Mai, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, tất cả những gì có thể dùng đều đã dùng rồi…”
“Nhưng đó là con dấu của Tổng tư lệnh đó!”
“Tôi không ngờ được ông Trần lại cố chấp đến thế, nhất định phải đưa anh ấy đi.”
“Tiếp theo… Chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu ấy thôi.”
“Ai cũng không giúp gì được.”
Giọng điệu Diệp Thiên Long trầm thấp, còn mang theo chút bất đắc dĩ nữa.
Con dấu của Tổng tư lệnh vừa xuất hiện, tất cả binh lính từ trên xuống dưới đều cúi đầu, có ai dám lỗ mãng? Lỗ mãng chính là tội chết.
Đến lúc đó, cái tội này vẫn sẽ đổ lên đầu Cao Phong!
Cho nên, quyết định sáng suốt nhất vào lúc này mà đám Diệp Thiên Long có thể làm chính là mặc kệ không hỏi, không quan tâm đến.
“Nơi này ấy à, cho dù là mấy nhân vật tai mặt lớn cũng chưa chắc có tư cách đến đây đâu.”
“Anh có thể tới được thì chính là vinh hạnh của anh rồi đó, xuống xe đi.”
Lâm Thừa Khải quay đầu liếc nhìn Cao Phong, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Dù là ở bên ngoài Cao Phong mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì ở trong mắt đám người Lâm Thừa Khải, Cao Phong vẫn chỉ là một tên quê mùa hôi hám mà thôi. Thậm chí là một tên quê mùa muốn mưu phản.
Cho nên trong lòng bọn họ rất xem thường Cao Phong.