“Chọc giận tôi thì bây giờ tôi dùng một phát súng bắn chết ông bây giờ, đến lúc đó một xu cũng không có.”
Đột nhiên Cao Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp rút súng lục ra và nhắm thẳng về phía người đàn ông say rượu.
“Ách… Được rồi, được rồi, tôi không cần nữa.”
Trong nháy mắt sắc mặt của người đàn ông say rượu trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Sau đó ông ta trung thực đi lên xe, nhẹ nhàng chạm vào đống tiền bên trong va li.
Không nhiều không út, vừa vặn một triệu đô la Mỹ.
“Được rồi! Không ít tiền, chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Vẻ mặt tên đàn ông say vô cùng vui vẻ, ông ta trực tiếp kéo hai cái va li, mỗi tay một cái rồi sau đó người muốn rời đi.
“Nhớ kỹ, từ bây giờ ông và dì Thảo không còn quan hệ gì nữa.”
“Nếu như ông dám đến gần dì ấy dù chỉ một chút thì kết quả của Thái Nhĩ chính là kết quả của ông đấy.”
Cao Phong hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông say rượu và thản nhiên nói.
“Tôi hiểu… Tôi hiểu rồi… He he he…”
“Các người cứ tùy ý, các người tùy ý đi.”
Người say rượu cười hì gì sau đó một tay cầm một cái va li tiền đi về phía xa.
“Tiền giấy, mày đúng là cái thứ có thể giết người không cần gươm dao.”
“Có những người vì mày mà bán vợ bán con, có người phải ngồi tù, ha ha ha, đúng là thứ tốt!”
Người đàn ông say rượu vừa đi vừa hát, rất nhanh liền biến mất trước mắt mọi người và Cao Phong.
“Anh Phong! Đây là làm gì vậy? Sao anh lại đưa tiền cho ông ta? ”
Hoa Hồng có chút nghi hoặc nhìn Cao Phong.
“Tôi muốn dẫn cô Thảo đi, bây giờ ông ta đã nhận tiền thì chẳng khác nào đã bán dì Thảo, buồn cười phải không?”
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, đưa tay châm một điếu thuốc.
Rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện bên Trần Anh Thảo, anh cũng có thể yên tâm.
“Đúng là tên rác rưởi!”
“Tên rác rưởi này cũng giống như ông cha rác rưởi của tôi, hai người bọn họ đúng là cùng một khuôn mẫu đúc ra.”
Hoa Hồng cắn răng, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Không có việc gì, một triệu đô la Mỹ này không tính là gì, coi như là vứt cho chó ăn đi.”
“Đi thôi, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Sau đó, để dì Thảo thu dọn một chút rồi tối nay chúng ta sẽ đi.”
“Tôi thật sự không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa.”
Cao Phong chào hỏi một tiếng, sau đó đi về phía trong sân.
“Được rồi! Để tôi giúp đỡ.”
Hoa Hồng gật đầu, cũng đi theo Cao Phong đi vào trong sân.
“Ông ấy đi rồi à?”
Trần Anh Thảo chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cao Phong và hỏi.
“Đã đi rồi, cầm một triệu đô la Mỹ.” Cao Phong gật đầu trả lời.
“Đi thì đi thôi.”
Trần Anh Thảo chậm rãi đứng dậy, khoát tay nói.
“Dì Thảo, trên đời có ai chưa từng gặp qua mấy tên rác rưởi, dì không nên để trong lòng.”
“Con người không thể chỉ sống trong quá khứ.”
Hoa Hồng tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Trần Anh Thảo và an ủi nói.
“Haizz… Cháu cũng tới rồi à?”
“Được rồi được rồi, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi, dì sẽ không nhắc tới nữa.” Trần Anh Thảo nhìn thấy Hoa Hồng, rất vui vẻ chào hỏi.
“Anh Phong nói để cháu giúp dì thu dọn đồ đạc.” Hoa Hồng giống như một cô con gái nhỏ ngoan ngoãn, cố ý làm nũng nói.
“À được thôi, được thôi, tốt lắm!”
Trong nháy mắt tâm trạng của Trần Anh Thảo nhẹ nhàng không ít.
Hơn hai mươi năm qua bà ấy đều không có con nối dõi bên cạnh.