Trong lòng bàn tay trắng có một tấm thẻ ngân hàng. Cao Phong ngẩng đầu lên nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, miệng hông nói gì. “Tôi đồng ý với anh, vốn dĩ đây là tiền của anh.”
Nam Phương Minh Nguyệt kéo lấy bàn tay của Cao Phong, đặt thẻ ngân hàng vào trong tay anh.
Nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt chủ động kéo tay Cao Phong, rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Cao Phong từ từ năm chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, hít một hơi thật sâu và nói: “Được, tôi cược một trăm hai mươi tỷ với “Hừ!” Dương Tuấn Kiệt nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt đưa cho Cao Phong sáu mươi tỷ, cả mặt trở nên đen lại, không nhịn được mà hừ lạnh.
Sau đó, Dương Tuấn Minh cũng mượn được một trăm hai mươi tỷ từ những cậu ấm ở đằng sau. Tất cả số tiền được đưa cho cô gái chân dài giương Cô gái xinh đẹp ấy nhận tiền mà tay không ngừng run. Đây là số tiền hơn hai trăm tỷ đó.
Bây giờ trong lòng cô ta có một cảm giác muốn chạy khỏi nơi này. “Em trai à, lần này anh Dương Tuấn Minh này sẽ đè chết em”
Một cậu ẩm lên tiếng, khoanh tay vào đứng bên cạnh. “Giết chết thì không dám, có điều lúc nãy tôi chưa phát huy hết sức mình”
Dương Tuấn Minh vừa cười lạnh, vừa đi về phía xe của mình. “Khéo thật, vừa nãy tôi cũng chỉ bỏ ra một nửa sức lực của mình.” khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, anh cũng ngồi lên xe của mình.
Lần này, anh cược vì chính bản thân mình, đương nhiên cũng sẽ phát huy hết sức lực.
Hai xe bắt đầu khởi động, phun ra một làn khói nóng, đứng sản trên đường đua. “Người đẹp, xe đẹp phải có người đẹp, nào nào nào, anh Dương Tuấn Minh, người đẹp này sẽ cổ vũ cho anh.” Một cậu ẩm móc tay, gọi một cô gái giương cờ tới.
Cô gái ấy cũng không từ chối, ngồi vào bên cạnh, đến lúc đó tiền bọ chắc chắn sẽ không ít. “Ha ha.”
Dương Tuấn Minh hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía Cao Phong.
Lúc này giống lần tiệc rượu ấy, bản thân mình có người đẹp ở bên cạnh, mà Cao Phong lại không có một ai. Cảnh tượng này làm Dương Tuấn Minh cảm thấy mình đã chiến thắng.
Cao Vũ không biết một ai, để tôi xem anh có ai ngồi cùng. “Cao Vũ, tôi đi cùng anh.
Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày, sau đó do dự mở cửa xe của Cao Phong ra, bước lên xe.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Người có tính cách kiêu ngạo như Nam Phương Minh Nguyệt ngồi lên xe một người đàn ông khác là chuyện không thể xảy ra.
Bây giờ cô ta lại chủ động ngôi lên một chiếc xe tâm thường, làm bạn xe với một người tâm thường như Cao Vũ sao?
Đây đúng là một chuyện vô cùng hoang đường. “Minh Nguyệt, cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Dương Tuấn Minh đen lại, người phụ nữ anh ta thích lại ngồi lên xe của người đàn ông khác, điều này đúng là làm cho anh ta nổi lửa trong lòng.
Cho dù anh ta thắng được tất cả, thế nhưng cuối cùng vẫn thua dưới chân Nam Phương Minh Nguyệt. “Không liên quan đến anh.
Nam Phương Minh Nguyệt không thèm quan tâm, ngồi lên luôn ghế phó lái. “Mẹ ơi! Chị họ tôi, người phụ nữ làm cho người ta đau đầu ấy đã bị người ta thu phục rồi ư?”
Đồng Thái Minh chớp chớp mắt, kinh ngạc tự nói một mình.
Từ nhỏ anh ta đã đi theo sau Nam Phương Minh Nguyệt, làm tay sai của cô ta. Thế mà chưa từng nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt thân thiết với một người đàn ông nào như vậy.
Ai mà dám động vào Nam Phương Minh Nguyệt, nhất định sẽ bị cô ta đánh cho rằng rơi đầy đất. Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt ngồi lên xe, cô hơi ngây ra, sau đó quay người, kinh ngạc giơ tay ra sờ lên nội thất của chiếc xe này.
Càng sở, trong lòng càng cảm thấy ngạc nhiên.
Cảm giác này…
Cho dù một chiếc xe chục tỷ cũng không bằng nội thất đẳng cấp ở bên trong này được.
Người tên Cao Vũ này, rõ ràng lái một chiếc xe tâm thường, mà trong xe lại trang bị nội thất cao cấp như vậy. Rốt cuộc anh đang có âm mưu gì vậy?
Lẽ nào trên đời lại thật sự có người rất mạnh mà lại khiêm tốn như vậy sao? “Tôi không nghĩ cô nên ngôi lên xe của tôi.” Cao Phong bình tĩnh nói. “Tôi ngồi lên xe của anh nề mặt anh rồi đấy. Mấy tên nhà giàu ở Thị trấn Biển Đông, làm gì có ai không muốn đưa tôi đi hóng gió chứ?” “Mà bọn họ đều không có cơ hội này đâu! Anh nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo. “Tôi sợ một lúc nữa cô sẽ không chịu nổi.” Cao Phong không thèm nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, giơ tay ra thắt dây an toàn. “Nói đùa sao! Tôi cũng là một tay đua, anh cứ lái đi, không chịu được coi như tôi thua.” Nam Phương Minh Nguyệt hếch mặt lên, kiêu ngạo nói.
Cao Phong không nói gì nữa, chỉ thắt dây an toàn vào. “Nói thật, kĩ thuật lái xe của anh cũng được.” Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn Cao Phong, thế nhưng không có ý định thắt dây an toàn vào.