Thật sự là vang vọng về phía chân trời, đỉnh tai nhức óc, giống như muốn xé thành một lỗ thủng giữa không trung.
Tiếng hô vang xé trời này thật sự là trước đây chưa từng có.
Cho dù là Hoàng Hạo Nam hay Chương Võ Trạch, thậm chí là hắc mã của năm nay Cao Phong, cũng không có sức hấp dẫn lớn đến như vậy.
Hoàng Phủ Đao Hàn còn chưa lên sân khấu, mọi người toàn hội trường bất kể nam nữ già trẻ đều đứng lên giơ cao cánh tay hô to.
“Minh chủ Đao Hàn! Minh Đao Hàn! Minh Đao Hàn!”
“Minh Đao Hàn! Minh Đao Hàn!”
Tiếng hò hét giống như muốn làm thủng màng nhĩ người ta.
Vô số người ở đó đều đỏ mặt tía tai hò hét, hét đến phá hỏng yết hầu.
Trong ánh mắt chờ mong của hàng vạn người, một người thanh niên mặc áo trắng, chậm rãi đi lên từ phía sau khán đài cao năm trước.
Người thanh niên kia mặc trang phục trảng, thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ, diện mạo như quan ngọc, mặt mũi rất điển trai, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác thư sinh mặt như ngọc.
Mà phía sau anh ta lại còn lộ ra một cái túi vải đen tinh xảo, chắc hẳn bên trong là vũ khí của anh ta.
Có thể được người tôn xưng là Minh Đao Hàn, vậy có nghĩa là bản lĩnh dùng đao của anh ta nhất định là cực kỳ bất phàm.
Toàn thân trang phục trắng, hòa lẫn với cái túi màu đen sau lưng kia, trắng đen rõ rệt.
Thoạt nhìn khí chất rất bình thản, nhưng lại có thể một chút năng lực khá nặng, kẻ khác không dám tùy tiện khinh thường.
Khoảnh khắc Hoàng Phủ Đao Hàn đi tới, tất cả mọi người trong hội trường đều điên cuồng, đặc biệt là các cô gái, ánh mắt lại càng dựng thẳng.
Lúc này Hoàng Phủ Đao Hàn kia mới là bạch mã hoàng tử chân chính! Dáng người cân xứng, diện mạo điển trai, thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ cần là con gái, đều không thể ngăn cản sức hấp dẫn của Hoàng Phủ Đao Hàn.
“Hoàng Phủ Đao Hàn tham gia thi đấu Đại hội Võ lâm ba lần, liên tục ba lần đều giành được vị trí minh chủ.”
“Hơn nữa mỗi lần đều mặc quần áo trắng, dù đã trải qua vô số trận chiến đấu, nhưng không có bất kỳ ai có khả năng để lại một vết bẩn trên trang phục của anh ta.”
Ánh mắt của Nam Phương Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Đao Hàn, giọng điệu lại cực kỳ không bình tĩnh.
Trang phục màu trắng không tránh được bị bẩn, nhưng Hoàng Phủ Đao Hàn trải qua nhiêu trận đấu, quần áo vẫn trắng lạ thường, không có một vết bẩn.
“Vậy chẳng phải có nghĩa là, sau nhiều trận đấu như vậy, ngay cả góc áo của anh ta mà người khác cũng không thể chạm tới?”
Cao Phong khẽ nhíu mày hỏi.
Nam Phương Minh Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Cho dù là võ giả mạnh như Chương Võ Trạch cũng không thể chạm tới góc áo của Hoàng Phủ Đao Hàn.”
Chỉ bằng sự kiện này cũng đủ để chứng minh thực lực của Hoàng Phủ Đao Hàn là mạnh mẽ khủng bố đến cỡ nào! Lúc này, Hoàng Phủ Đao Hàn bước lên khán đài cao năm thước, tiếng hoan hô toàn hội trường vẫn như trước không hề dừng lại.
Hoàng Phủ Đao Hàn hơi nâng mắt, nhìn quét quanh hội trường, lại dẫn tới từng đợt tiếng hét chói tai.
Từng hành động của anh ta đều được chú ý, giống như có tác động lên trái tim mọi người, ngay cả Mộ Dung Hạo cũng ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Đao Hàn một cái.
Hoàng Phủ Đao Hàn đứng thẳng trên khán đài cao năm trước, hoàn toàn ngạo mạn, giống như thân linh đang quan sát chúng sinh.
Nhưng, không hề có người nào bất mãn, Hoàng Phủ Đao Hàn có tư cách này.
“Hoàng Phủ Đao Hàn, chính là một truyền kỳ! Trong giới võ giả thị trấn Biển Đông, không, còn ngoài cả thị trấn Biển Đông, anh ta là người trẻ tuổi vĩ đại nhất, là người đứng đầu tuyệt đối trong những người trẻ tuổi!”
“Nếu không phải trong lòng tôi đã có người rồi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ thích anh ta…
Nam Phương Minh Nguyệt hơi hơi nắm chặt bàn tay, nhẹ giọng thì thào nói.
Cao Phong hơi kinh ngạc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.
Dựa trên tính cách của cô ta, để nói được những lời thế này là chuyện cực kỳ khó khăn.
“Tất cả trật tự!”
Miêu Chính Vũ vỗ tay với toàn hội trường, ra hiệu mọi người dừng hò hét lại.
Nhưng lần này hoàn toàn không có ai để ý đến Miêu Chính Vũ.