Dù sao thì cũng chẳng ai nghĩ tới việc nhà họ Cao sẽ đột nhiên đưa lễ hỏi tới, lại còn bảo là cho Kim Tuyết Mai.
Trong lòng đang khiếp sợ thì làm sao Kim Ngọc Dung nhớ được chuyện này nữa chứ.
“Bớt nói mấy lời vô dụng nữa, những chuyện này tôi tự có sắp xếp!”
“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, anh không phát hiện ra cái gì sai trái à?” Kim Ngọc Dung bĩu môi một chút.
“Cái gì sai trái? Phát hiện ra lời nói dối của cô à?” Kim Hồng Vũ nở một nụ cười giễu cợt.
Kim Ngọc Dung cắn răng nhìn Kim Hồng Vũ nói: “Kim Hồng Vũ, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, nếu anh cứ như thế này nữa thì tôi đi đây! Sau này anh đừng có hối hận.”
Kim Hồng Vũ sững sờ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, bây giờ anh ta vẫn chưa dám làm mích lòng Kim Ngọc Dung, bởi cô ta là một người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
“Đừng nóng, là lạ ở chỗ nào, cô nói xem?” Kim Hồng Vũ ho khan một tiếng rồi hỏi.
“Chẳng lẽ anh không có phát hiện ra biểu hiện của Cao Hải Trì kia không đúng sao?” Kim Ngọc Dung rất tự tin, cô ra tự cho mình hiểu hết tất cả.
“Điều này…” Kim Hồng Vũ suy nghĩ một chút, anh ta vẫn chưa hiểu được ý của Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung thấy Kim Hồng Vũ vẫn chưa hiểu thì cười lạnh rồi nói: “Đúng là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà, các người chỉ lo bất ngờ kinh sợ về chuyện 2 tỷ tiền lễ hỏi mà lại không chú ý vào điều quan trọng nhất.”
“Điều gì cơ?” Kim Hồng Vũ cũng đã bị khêu gợi lên hứng thú.
“Anh không có phát hiện thái độ của Cao Hải Trì đối với Cao Phong có chút không giống à?”“
“Cao Phong để ông ta đánh tôi thì ông ta lập tức đánh! Tôi ở gần ông ta nhất nên thấy rất rõ.”
“Lúc đầu ông ta không định mang lễ hỏi kia vê nhưng Cao Phong nói một câu thì ông ta chẳng nói hai lời mà đồng ý luôn, anh không thấy chuyện này à?” Khóe miệng của Kim Ngọc Dung mang theo nụ cười lạnh, cô ta phân tích cho Kim Hồng Vũ.
Kim Hồng Vũ nghe thế thì nhíu mày, trong đầu anh ta nghĩ tới chuyện lúc nấy.
Trước đó đúng là anh ta không có chú ý, dù sao thì sự quan tâm của mọi người đều đặt trên Kim Tuyết Mai và 2 tỷ lễ hỏi kia.
Không hề có người đi chú ý Cao Phong và thái độ của Cao Hải Trì đối với Cao Phong.
Nhưng bây giờ Kim Hồng Vũ nghe thấy Kim Ngọc Dung nói như thế thì có chút ngộ ra.
“Cao Hải Trì nói mình là người của nhà họ Cao, nhưng ông ta lại nghe lời Cao Phong, anh còn không nghĩ ra nữa à?” Kim Ngọc Dung gợi ý một câu.
Đầu tiên Kim Hồng Vũ sững sờ, sau đó lại đột nhiên trừng to mắt, nhìn Kim Ngọc Dung với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ý cô là, là…”
“Cao Phong rất có thể là người của nhà họ Cao? Nói không chừng Cao Phong chính là cậu Cao kia?”
Kim Hồng Vũ nói với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu không phải như thế thì sao Cao Hải Trì lại nghe lời Cao Phong đến thế chứ?
Kim Hồng Vũ càng nghĩ càng sợ.
Anh ta không bằng lòng tin tưởng chuyện này nhưng anh ta đã thấy biểu hiện của Cao Hải Trì rồi!
Đột nhiên Kim Hồng Vũ hốt hoảng trong lòng, nếu như Cao Phong đúng thật là cậu chủ của nhà họ Cao thì những hành động trước kia anh ta làm với Cao Phong…
Kim Hồng Vũ nghĩ tới đây thì sự chấn động trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, anh ta hận không thể đi xin lỗi Cao Phong ngay bây giờ.
Nhưng Kim Ngọc Dung nghe Kim Hồng Vũ nói thế thì vẻ mặt rất kỳ lạ, cô ta đưa tay sờ đầu Kim Hồng Vũ.
“Kim Hồng Vũ, anh đâu có sốt đâu? Sao anh lại nghĩ như thế chứ? Anh xem trọng thẳng Cao Phong vô dụng kia quá rồi đấy?” Kim Ngọc Dung nói với vẻ mặt khinh thường.
“Có ý gì? Chẳng lẽ tôi nghĩ sai sao?” Kim Hồng Vũ có hơi ngẩn ra.
Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng rồi nói: “Dưới gầm trời này, người họ Cao nhiều lắm, tôi còn họ Kim đây này, chẳng lẽ ai họ Kim giàu có đều là cha tôi chắc?”
“Hơn nữa, nếu đúng như những gì anh nghĩ, Cao Phong là cậu ấm của nhà họ Cao thì sao anh ta lại ở nhà chúng ta ba năm với cái thanh danh vô dụng kia chứ?”
“Tôi hỏi anh này, Kim Hồng Vũ anh có thể chịu được những chuyện Cao Phong phải chịu không?” Trên mặt Kim Ngọc Dung còn có một nụ cười lạnh lùng.
Kim Hồng Vũ nghe thế thì sửng sốt, nếu anh ta có đi ở rể thật thì chắc chắn cũng không sống uất ức thế.
Dù thế nào thì Kim Hồng Vũ cũng là cậu cả của nhà họ Kim cơ mà.