Tất cả mọi người đều đến đông đủ, Miêu Chính Vũ bước lên trước, đơn giản tuyên bố trận thi đấu thăng cấp bắt đầu.
“Vòng thi đấu thăng cấp của Hội thi võ thuật Thành phố Hòa Bình chính thức bắt đầu!”
“Quy tắc vòng thi đấu thăng cấp vẫn giống như quy tắc của những năm trước, vẫn áp dụng bốn mươi chính người tuyển ra hai mươi lăm người, sau đó từ hai mươi lãm người tuyển ra mười ba người.”
“Chúng tôi sẽ ghép đôi ngẫu nhiên hai tuyển thủ bất kỳ, hai người được ghép đôi sẽ là đối thủ và tiến hành thi đấu, người thua sẽ bị đào thải, người thẳng thăng cấp.”
“Tất nhiên sẽ còn có một vị trí may mắn, bởi vì không đủ ghép đôi nên có một tuyển thủ rút được lá thăm may mắn sẽ trực tiếp thăng cấp vào vòng trong.”
Miêu Chính Vũ nói xong quy tắc thi đấu, rất nhiều người cùng bộc phát nghị luận.
Tiếp sau đây chính là một phần quan trọng đấy! Vòng thi đấu thăng cấp là chiến đấu một đối một, cực kỳ khảo nghiệm sức chiến đấu cá nhân.
Nếu như ở vòng thi đấu trước, có người may mắn lấy được thắng lợi, như vậy trong vòng thi đấu thăng cấp, may mắn không có chút tác dụng nào nữa.
Hai con hổ đấu với nhau, chắc chản phải phân ra kết quả thì thi đấu mới có thể kết thúc.
“Năm nay không biết ai may mắn trực tiếp thăng cấp nhỉ!”
“Hình như lần trước là một cao thủ họ Phương đúng không? Nhưng mà năm nay, tên cao thủ kia đã bị Cao Phong tiêu diệt từ vòng loại rôi.”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong một cái rồi giải thích: “Bốn mươi chín người chỉ có sắp xếp hai mươi bốn trận thi đấu, một người còn lại không có đối thủ, sẽ lập tức trực tiếp thăng cấp.”
Cao Phong gật đầu một cái, tỏ ý biết.
“Trận đấu thứ nhất! La Hùng Kiệt của nhà họ La đấu với Văn Tuấn Siêu của nhà họ Văn!”
Miêu Chính Vũ cầm một cái thẻ, bước lên trước và nói.
Tiếng nói của Miêu Chính Vũ vừa dứt, lập tức có hai tuyển thủ tiến lên lôi đài.
Hai người đều có khí thế không tâm thường, bước đi oai phong, mạnh mã.
Đến lôi đài, giữa hai người không có phí bất kỳ tiếng nói nào, chỉ chắp tay như chào hỏi lẫn nhau rồi lập tức trực tiếp bắt đầu chiến đấu.
Đúng là những người có thể trải qua vòng đấu trước để lưu lại vòng này đều là những người có thực lực.
Ngay khi vừa mới bắt đầu, hai người đã đánh khó phân thắng bại, cực kỳ xuất sắc.
Dưới đài, rất nhiều người cũng đang lớn tiếng khen ngợi, không ngừng reo hò.
Mà Cao Phong chỉ nhìn khoảng hai lần rồi lập tức mất hết hứng thú, chậm rãi nhảm mắt cho đầu óc nghỉ ngơi.
Cũng không phải là Cao Phong xem thường người khác, mà thực lực của những người này còn không bằng cả Nam Phương Hòa Trạch, quan sát quá trình chiến đấu của bọn họ cũng không có tác dụng lớn đối với mình.
Từng trận đấu liên tiếp được tiến hành.
Từ đâu đến cuối, Miêu Chính Vũ không hề lãng phí một chút thời gian, một trận đánh xong là lập tức sắp xếp một trận khác.
Mỗi một trận đấu đều sẽ có một người thăng cấp và một người bị đào thải.
“Trận kế tiếp! Hứa Vĩnh Hạo của nhà họ Huỳnh đấu với Trân Hải Đào của nhà họ Trân!”
Miêu Chính Vũ lại đọc tiếp một tổ thi đấu tiếp theo.
Nghe đến cái tên này, Cao Phong từ từ mở mắt.
“Ha ha! Cao Phong! Hai người các anh cũng thật may mắn! Xem ra tôi chỉ có thể đợi đến vòng thi kế tiếp mới có thể đạp lên mặt hai người các anh.”
“Hãy nhớ lấy! Hai người cân phải lên cấp đấy!”
Hứa Vĩnh Hạo cười lạnh một tiếng rồi đứng thẳng lên, khiêu khích nhìn về phía Cao Phong, sau đó mới bước lên đài.
Mà trên mặt vị tuyển thủ tên Trân Hải Đào kia đây vẻ chán nản, ỉu xìu giống như cha mẹ chết.
Nếu may mắn gặp phải một đối thủ có thực lực không bằng anh ta, có lẽ anh ta còn có thể thăng cấp vào vòng kế tiếp.
Nhưng bây giờ, vừa mới vào trận đầu đã gặp phải Hứa Vĩnh Hạo, vậy chắc chắn anh ta phải dừng bước ở nơi này rồi! Nhưng mà người luyện võ phải biết tranh giành, anh ta không thể chưa đánh đã nhận thua.
“Sao rồi? Nếu cậu là người thông minh, bây giờ nên chủ động nhận thua đi!”
Hứa Vĩnh Hạo đứng ở trên đài, trên mặt lộ vẻ khinh thường nhìn Trân Hải Đào.
“Cậu Vĩnh Hạo cứ nói đùa! Người luyện võ cần phải tranh đấu.”
Trần Hải Đào cản răng, sau đó dẫn đầu tấn công về phía Hứa Vĩnh Hạo.