Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 3100
“Rõ ràng bọn họ đang muốn ức hiếp anh!”
“Anh đánh được Vũ Siêu rồi nói không chừng lại có thêm mười Vũ Siêu chạy ra đánh anh đấy!” Liễu Tông Trạch hét lên.
Anh tôi đã nhận ra rồi, nhà họ Diệp ở thủ đô có quyền có thế có nhiều thứ thật đấy, nhưng đi cùng với nó là cái mặt còn dày hơn cả tường thành, đúng là không ai bằng.
Thế nhưng dường như Cao Phong không hề nghe thấy, anh ngồi dưới đất thở hổn hển để lấy hơi rồi lại đột nhiên đứng dậy, lao về phía Vũ Siêu.
Vũ Siêu đang muốn nói chuyện nhưng giờ cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể bắt đầu đối chiến với Cao Phong.
“Bốp!” Vũ Siêu tùy tiện tung ra một cú, trông có vẻ tốc độ không được nhanh lắm nhưng Cao Phong lại không cách nào né đi được.
Nếu như anh vẫn còn sức thì dù Cao Phong không thể nghiền nát Vũ Siêu cũng có thể tránh né được một cú đấm như thế.
Thế nhưng bây giờ đây, với tình trạng sức cùng lực kiệt của Cao Phong bây giờ thì dù trong đầu anh nghĩ mình phải phản ứng thì cơ thể cũng không thể bắt kịp/
Một cú đấm đánh thẳng vào ngực Cao Phong.
“Bịch bịch bích” Cao Phong bị đấm liên tục lui về phía sau mấy bước liền mới vất vả đứng vững.
“Chỉ cần cậu có thể tiếp được ba chiêu của tôi và vẫn có thể đứng lên thì tôi sẽ cho cậu qua cửa ải lầm này.”
Vũ Siêu hờ hững chắp hai tay sau lưng, đứng tít trên cao nhìn Cao Phong dưới đất với thái độ ngạo nghễ.
“Ha ha…” Cam Phong chậm chạp giơ tay lên lau máu tươi bên khóe miệng, cười lạnh.
“Tôi không cần sự thương hại của các người.”
“Tôi lại càng không cần sự bố thí đó.”
“Người con gái của tôi, tôi có thể tìm về bằng chính sức mình.”
Cao Phong gào lên đầy giận dữ, anh đột nhiên vung thanh kiếm lên, tiếp tục xông về phía trước.
“Bốp!” Vũ Siêu lại tung thêm một cú đấm vào bụng Cao Phong.
Bấy giờ, dường như Cao Phong đang cố tình để cho ogn6 tôi đánh trúng, sau đó thanh kiếm trong tay đột nhiên chém tới.
“Soạt!” Thanh kiếm lướt qua, Vũ Siêu vội vàng tránh né.
Thế nhưng Cao Phong lại đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, cộng thêm chiều dài của thanh kiếm thì dù tốc độ của Vũ Siêu có nhanh cách mấy thì cũng không thể tránh né được hoàn toàn.
“Xoẹt!” Lưỡi kiếm nhanh chóng lướt qua cánh tay Vũ Siêu, khoảnh khắc nó cắt vào lớp vải thì cánh tay Vũ Siêu cũng xuất hiện một vết thương.
Vũ Siêu chịu đau nhíu mày lại, giơ đùi phải lên đá về phía Cao Phong.
“Bộp!” Cao Phong đứng yên tại chỗ, không né không tránh, dùng cơ thể mình chịu đòn đá đó.
Tay phải nắm chặt kiếm, vung lên.
Vũ Siêu trợn trừng hai mắt.
Đúng là Vũ Siêu có thể đá bay Cao Phong nhưng sau đó thanh kiếm của Cao Phong cũng sẽ để lại một vết thương trên người ông tôi.
“Không muốn sống nữa ư?” Vũ Siêu vội vàng rụt đùi phải lại, sau đó lùi lại tránh né.
Tất nhiên Cao Phong sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh tranh thủ lúc ông tôi đang tránh né để lấy mạng.
Trong lúc đó, thanh kiếm trong tay Cao Phong đã lao tới, mũi kiếm đâm thẳng về phía trước.
Vũ Siêu nhíu mày lại thật chặt, ông tôi thấy luống cuống chân tay vì tính cách ngang bướng cứng cỏi của Cao Phong lúc này.
Dù ông tôi có am hiểu hết tất cả các chiêu thức của võ công thì Cao Phong cũng không ra đòn theo lối mòn cũ, lần nào anh cũng dồn đối thủ vào chân tường bằng cách riêng của mình.
Nhắm thẳng đến vị trí yếu nhất, giết người!
Cao Phong hoàn toàn không thèm quan tâm tới việc mình đã bị Vũ Siêu đánh trúng, bấy giờ anh đã rơi vào trạng thái liều màng, đủ có bị Vũ Siêu đánh trúng thì cũng phải chém một nhát vào người ông tôi.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Cao Phong liên tục chém mấy nhát kiếm liền nhưng Vũ Siêu đã thoải mái tránh né hết tất cả.
Sau mấy nhát kiếm tốc độ bùng nổ đó thì động tác của Cao Phong cũng chậm dần lại.
Vũ Siêu tìm được cơ hội, tay phải đột nhiên siết chặt lại thành đấm và dùng hết sức vung lên.
“Bốp!”
Một cú thật mạnh đấm vào phần hông Cao Phong.
Chương 3101

“Bịch bịch bịch!”

Cao Phong liên tiếp lùi lại vài bước, sau đó thở phì phò ngồi xuống đất.

“Leng keng!”

Thanh kiếm buộc vào tay cũng nhanh chóng rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

“Phù! Phù!”

Cao Phong thở hổn hển, cơ thể anh cứ run lẩy bẩy, cố gắng giơ hai tay ra chống lấy mặt đất, cố gắng gượng đứng lên.

“Lộp bộp!” Thế nhưng vừa mới gượng được nửa người dậy thì cả cơ thể đã mềm nhũn, quỳ một gối xuống ngã trên mặt đất.

“Phù!” Bấy giờ, Cao Phong đang quỳ một gối xuống đất, dùng thanh kiếm để chống đỡ, đầu cúi xuống, liên tục thở gấp.

Trạng thái thê thảm đó khiến tất cả mọi người xung quanh cứ lo lắng không thôi.

Cao Phong, rốt cuộc cậu tôi đang cố kiên trì vì điều gì?

Cậu tôi muốn mình phải nằm lại đây mới chấp nhận dừng lại ư?

Cậu tôi không thể cúi đầu trước nhà họ Diệp dù chỉ là một lời nói ư?

“Ha!” Diệp Thiên Long chắp hai tay sau lưng, chậm chạp hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Cao Phong, không thèm quay lại.

Ông tôi thoáng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh cao cao.

Trong đôi mắt sâu thăm đó là hơi nước lấp lánh.

Phần lớn là vì Kim Tuyết Mai đã tìm được người như Cao Phong nên vui mừng.

“Trước kia tôi từng nghĩ cậu may mắn nên mới bám víu được vào nhà họ Diệp nhờ Tuyết Mai.”

“Bây giờ tôi đặt tay lên ngực tự hỏi, thật ra là do Tuyết Mai may mắn nên mới gặp được một người đàn ông như Cao Phong.”

Diệp Thiên Long đưa lưng về phía tất cả mọi người rồi thì thào tự nói, không đành lòng lại tiếp tục xem nữa.

Tất cả mọi người bên Cao Phong đều đỏ cả hốc mắt, trợn mắt nhìn chằm chằm Cao Phong.

“Đứng lên đi! Anh Phong đứng dậy đi!” Rất nhiều người lặng lẽ nói thầm trong lòng.

Thế nhưng Cao Phong bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Từ trên xuống dưới đầy vệt máu, cả người cứ run lẩy bẩy.

Cảm giác mệt mỏi vì không còn chút sức nào khiến Cao Phong ngước mắt lên còn thấy khó khăn.

“Đứng lên đi… Đứng lên đi…”

Ánh mắt của tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong, tuy là không nói gì nhưng ai cũng lặng lẽ nói ba chữ đó trong lòng.

Cao Phong nhận được ánh mắt của mấy chục ngàn người, anh cắn chặt khớp hàm, dùng tốc độ cực chậm đứng lên.

Anh run rẩy như thể một cơn gió thổi qua là đủ để thổi ngã.

“Ông nội, hay là ông nói cho cậu ấy biết đi.”

Một cô cháu gái của nhà họ Diệp đỏ mắt đi tới khuyên nhủ ông cụ nhà họ Diệp.

“Đúng vậy, ông ơi, hay là ông bỏ qua cho anh ấy đi…”

“Ông à, đừng tranh cãi làm gì nữa, cậu tôi đã thế rồi…”

“Ông buông tha cho cậu tôi đi!”

Chẳng mấy chốc, rất nhiều người của nhà họ Diệp đã lên tiếng cầu xin cho Cao phong.

Thật ra bàn đầu bọn họ cũng khá là không vừa mắt Cao Phong.

Nhưng giờ phút này, Cao Phong đã dùng tất cả mọi hành động và ý chí của mình để đi sâu vào lòng tất cả mọi người.

Sự kiên cường của anh, quyết định thề sống quyết chết đó, sự khăng khăng một lòng của anh trong tình yêu…

Sự cứng cỏi vì người mình thương đó…

Tất cả mọi thứ đều khiến mọi người đang có mặt ở đây cảm thấy rung động, bao gồm cả thành viên nhà họ Diệp.

Thế nên bọn họ không thể kiềm lòng được, muốn cầu xin cho Cao Phong.

“Tất cả đều câm miệng cho tôi!”

Ông cụ nhà họ Diệp cầm cây gậy chống trong tay đập mạnh xuống đất và hét lên thật to.

Ông tôi đã ra lệnh, tất cả mọi thành viên trong nhà họ Diệp đều chìm vào im lặng, không ai dám nói nhiều thêm nửa chữ.
Chương 3102

Bấy giờ, ông cụ nhà họ Diệp như một con bò tót đã nhìn thấy miếng vải đỏ, càng khuyên thì ông tôi lại càng trở nên nóng nảy, như thể hận không giết chết Cao Phong được ngay lập tức.

“Vũ Siêu, cậu còn chờ đợi cái gì nữa?” Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên hét to.

“Dạ vâng.” Vũ Siêu vội vàng lên tiếng trả lời, sau đó lao thẳng về phía Cao Phong.

Mọi người lập tức trợn tròn hai mắt nhìn.

Với sức mạnh của Vũ Siêu, nếu như ông tôi muốn đánh ngã Cao Phong ngay lúc này thì có thể nói là dễ như trở bàn tay!

“Bốp!” Vũ Siêu vung thêm một cú đấm, Cao Phong liên tục rút lui.

Thậm chí thanh kiếm trong anh còn không có cơ hội để nhấc lên.

“Bốp! Bốp!”

Vũ Siêu lại đột nhiên giơ chân lên đá thật mạnh vào cánh tay của Cao Phong.

Gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ, Cao Phong lại không thể kiểm soát được, nhanh chóng ngã xuống.

Vũ Siêu thì lại không cho Cao Phong ngã xuống, xoay người lên gối, giơ chân đá thêm mấy cú nữa.

“Bốp bốp!” Âm thanh đó cứ vang lên không ngừng, Cao Phong vụ Vũ Siêu đè ra đánh như con không đẻ.

Bấy giờ, Cao Phong chẳng khác gì cái bao cát đứng đó để chịu những đòn đấm từ tay Vũ Siêu.

Vũ Siêu không tấn công hết sức, thế nhưng tốc độ của ông tôi lại nhanh đến lạ.

Cuối cùng, dường như Cao Phong đã từ bỏ việc tấn công, mặc cho Vũ Siêu không ngừng đấm đá vào người mình.

Trong mắt những người xung quanh đứng xem, Cao Phong của lúc này đang cực kì thê thảm, chẳng mấy chốc sẽ bị Vũ Siêu đánh chết thôi.

“Dừng tay! Chúng tôi nhận thua! Cái định mệnh nhà các người!”

Long Tuấn Hạo quay đi rồi quay trở lại rống lên với những người giữa sân.

Nhưng Vũ Siêu hoàn toàn không thể nghe lọt tai, vẫn đấm đá Cao phong như thế.

Sức thì không mạnh nhưng từ trên xuống dưới người Cao Phong đều bị ông tôi đánh mềm.

Cánh tay, ngực, sau lưng, hông và đùi.

Trông có vẻ như Vũ Siêu đang đánh bừa, bạ đâu đánh đó.

“Cậu nhận thua không tính, chính miệng cậu tôi nhận thua mới được tính!” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh nói.

Cậu tôi mà ông tôi nói chính là Cao Phong.

Ông tôi muốn đánh nát tự tin và niềm kiêu hãnh của Cao Phong, phá hủy niềm tin cũng như sự can đảm đó.

Khiến cho Cao Phong phải chấp nhận chịu thua từ tận đáy lòng.

Thế nhưng những lời đó lọt vào tai Cao Phong thì anh lại chợt nhếch mép cười khinh bỉ.

“Bốp!” Vũ Siêu lại tung thêm một cú khiến Cao Phong bị đánh lùi mấy bước liền.

“Ông đánh đủ chưa?” Bỗng nhiên Cao Phong lại cất giọng, khàn khàn hỏi.

“Ừm?” Ánh mắt Vũ Siêu chợt lóe lên, động tác cũng khựng lại.

“Đi chết đi!” Cao Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay nhanh chóng vung ra.

Vừa rồi Vũ Siêu tung tổng cộng hơn một trăm cú cả đấm lẫn đá vào người anh, Cao Phong vẫn không đánh trả lại.

Anh đang âm thầm tích tụ năng lượng chỉ để chờ đợi một cơ hội cho đòn tấn công tất sát.

Vũ Siêu sửng sốt nghệt mặt ra, trong mắt là vẻ hoang mang không hiểu mô tê gì, sau đó ông tôi xoay người.

“Xoẹt!”

Mũi kiếm nhanh chóng lướt sát qua bên hông Vũ Siêu, áo ông tôi cũng bị cắt rách.

Cao Phong không hề do dự trở kiếm, lướt ngang.

Bấy giờ, chẳng hiểu tại sao Vũ Siêu có thể tránh né được đường kiếm đó nhưng ông tôi lại không làm thế mà bước tới, tung cú đấm vào thẳng đầu Cao Phong.

Như thể đang muốn khiến anh ngã xuống đất nằm luôn sau cú đánh.

Thế nhưng lúc này đây Cao Phong đã dùng thanh kiếm kề sát vào người Vũ Siêu.

Ông tôi còn làm như thế thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?

Đầu Cao phong hoạt động thật nhanh, anh không có thời gian để do dự, thanh kiếm đột ngột lướt ngang.

“Bốp!” Cùng lúc đó thì nắm đấm cũng đã ập tới khiến Cao phong phải liên tục lùi lại.

“Hưm!” Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều hít khí lạnh.
Chương 3103
Bấy giờ, Vũ Siêu đang ôm bụng, máu tươi liên tục chảy xuôi theo những kẽ tay, thấm ra ngoài.
Có thể thấy nhát kiếm của Cao Phong lúc nãy đã khiến ông tôi bị thương rất nặng.
“Xoẹt!”
Trong khi mọi người vẫn còn ngu ngơ như con bò đeo nơ thì Cao Phong lại dùng tốc độ cực nhanh.
Thanh kiếm phản chiếu ánh sáng chói mắt chém thẳng tới cổ Vũ Siêu.
Ánh mắt ông tôi trở nên nặng nề, đột ngột xoay người để tránh né đòn tấn công đó.
Nhưng một giây tiếp theo, Cao Phong lại phát hiện ra sơ hở của ông tôi, anh chẳng nói chẳng rằng cầm thanh kiếm lên chém liên tục mấy nhát.
Vũ Siêu cố gắng tránh né, liên tục di chuyển nhưng sau đó ông tôi phải dừng tất cả mọi hành động của mình lại.
Bởi vì bấy giờ đã có một thanh kiếm dính máu tươi kề lên cổ ông tôi.
“Cái gì??” Mọi người đều ngu ngơ trong nháy mắt.
Sao lại có chuyện này xảy ra được?
Rõ ràng lúc nãy Cao Phong vẫn còn bị Vũ Siêu đè ra đánh cơ mà!
Tại sao mới có chút thời gian ngắn ngủi, chưa tới nửa phút mà Cao Phong đã xoay chuyển tình thế, đánh lại Vũ Siêu rồi?
Pha chiến đấu cuối cùng lúc nãy hai người đều dùng tốc độ cực nhanh, thậm chí có rất nhiều người còn chưa kịp nhìn rõ quá trình chiến đấu.
Chờ đến khi bọn họ có thể thấy rõ ràng thì thanh kiếm trong tay Cao Phong đã kề lên cổ Vũ Siêu rồi.
Lưỡi kiếm kề sát động mạch chủ trên cổ Vũ Siêu khiến Vũ Siêu hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Chỉ cần Cao Phong lướt nhẹ thanh kiếm thì cổ Vũ Siêu sẽ bị cắt ngang, động mạch phun máu và thậm chí là chết ngay tại chỗ.
“Tôi thua rồi! Cậu đã vượt qua cửa ải lần này!”
Vũ Siêu trợn trừng hai mắt, thì thào nói với Cao Phong, trực tiếp nhận thua.
“Ha!” Mọi người xung quanh cùng hít khí lạnh.
“Cao Vũ bá chủ bá nhất hệ mặt trời!”
“Anh Phong trâu bò!”
“Anh Cao Vũ thắng!”
“Con cháu của chiến vương đúng khác hẳn, oai phong lẫm liệt!”
Vô số người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thậm chí người nhà họ Diệp trông thấy Cao Phong thắng lợi, cũng là nhịn không được cảm thấy vui vẻ thay.
Đúng vậy!
Dù là người bên Cao Phong hay người của nhà họ Diệp thì cũng bất tri bất giác hi vọng rằng Cao Phong có thể chiến thắng!
Cao Phong chiến đấu vì tình yêu, thề sống chết không lùi bước, chỉ cần họ là một người bình thường thì ai cũng sẽ cảm động.
Bỏ qua hết tất cả những thứ khác, bỏ qua cả thù hận với Cao Phong thì ít nhất trong chuyện này, bọn họ sẵn lòng giúp đỡ anh một lần.
Thế nên thắng lợi của Cao Phong lúc này chính là mục tiêu hướng tới của tất cả mọi người.
“Thắng! Thắng! Anh Phong thắng rồi!”
“Ha ha ha! Anh Phong thắng, chiến thần bất bại!”
“Anh Phong là chiến thần bất bại!”
Chẳng mấy chốc mọi người đã cùng nhau hò hét.
Đám Long Tuấn Hạo thì lại kích động rưng rưng nước mắt.
Cao Phong thắng lợi trận này vất vả đến mức nào, tất cả bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng!
Chiến đấu một mình, huyết chiến không lùi, đầu tiên là chém cả trăm người, sau đó là đánh bại Vũ Siêu.
Mỗi một chiến tích đều có thể được tôn vinh làm chiến thần!
Đối mặt với lời hoan hô của tất cả mọi người, Cao Phong cầm thanh kiếm kề lên cổ Vũ Siêu, trong mắt là vẻ khó hiểu được ẩn giấu sâu thật sâu.
Vũ Siêu thì lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, hoàn toàn nhận thua.
Môi Cao Phong mấp máy, cuối cùng vẫn không nói thêm điều gì.
Thế nhưng trong lòng anh lại lặng lẽ nói tiếng cảm ơn.
Chương 3104
“Giữa chúng tôi còn một trận chiến nữa.”
“Chờ tôi khỏe lại rồi tôi sẽ trả cho ông.” Cao Phong và Vũ Siêu nhìn nhau vài giây, sau đó hai người nói với nhau những lời đầy ẩn ý rồi nhanh chóng lấy kiếm về.
“Được!” Vũ Siêu gật gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.
Có lẽ trừ hai người họ ra thì không một ai biết những lời nói đó nghĩa là gì.
Cao Phong chợt xoay người lại hít một hơi thật sâu, sau đó sải bước chân đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
Tất nhiên Vũ Siêu đã cố tình nương tay nên mới để lộ ra sơ hở.
Bấy giờ, Cao Phong chỉ có thể nhận lấy lòng tốt của Vũ Siêu.
Đối với một người lính mà nói, một khi Cao Phong lấy lại phong độ và bắt đầu lại một trận chiến khác với Vũ Siêu, thoải mái chiến một trận với ông ấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.
Cao Phong đi tới vài bước lại dừng, anh vẫn thở hổn hển nhưng trong ánh mắt là sự kiên định và tin tưởng, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến không ai dám khinh thường Cao Phong lúc này.
Cuối cùng, Cao Phong đi tới bên cạnh ông cụ nhà họ Diệp.
Ông cụ nhà họ Diệp vẫn híp mắt nhìn cả cuộc hành trình, bình tĩnh đối diện với Cao Phong như thế.
Vẻ mặt của ông tôi chẳng có gì thay đổi.
Như thể không cần biết Cao Phong thắng lợi hay thất bại vì dù thế nào nó cũng không thể ảnh hưởng đến ông ấy.
“Phập!” Thanh kiếm trong tay Cao Phong cắm phập xuống đất.
Tiếng gió gào thét thổi bay chiếc áo khoác đen trên người anh, cứ phất phơ không ngừng.
Nó như chiếc áo giáp đen tuyền, bấy giờ đã rách bươm như giẻ lau nhà, trông cực kì thê thảm.
Thế nhưng dù dáng vẻ đó có thể thảm đến mức nào thì cũng không thể thay đổi việc anh là người thắng.
Bấy giờ, anh đã dùng vẻ mặt của người thắng để đối mặt với nhà họ Diệp ở thủ đô, đối mặt với ông cụ nhà họ Diệp.
Cao Phong chống thanh kiếm xuống đất, áo dài phất phơ trong gió, hai mắt trừng ông cụ nhà họ Diệp.
“Đến lúc nhà họ Diệp thực hiện vụ cá cược đó rồi!”
Cao Phong cắn răng lên tiếng, khí thế mạnh mẽ.
“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”
“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”
“Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!”
Chẳng mấy chốc, hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cùng hò reo thanh tiếng.
Sau đó, khối tập đoàn Đế Phong, các binh lính và người luyện võ của thị trấn Biển Đông cùng với những người Cao Phong mang đến cùng nhau hô to nhưng lời đó.
Thậm chí cả đội chiến sĩ hơn tám ngàn người phương xa cũng kiềm lòng không đặng muốn lên tiếng hò hét nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nhà họ Diệp, thực hiện cá cược!
Sáu chữ đó cứ liên tục vang lên từ miệng mọi người.
Thoạt đầu vẫn hơi loạn nhưng sau đó thì mọi người dẫn bắt nhịp với nhau, tiếng hò hét vang đến tận trời cao.
Nó có cường độ cực lớn và khí thế vô bờ bên khiến từ trên xuống dưới nhà họ Diệp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ban đầu vụ cá cược của ông cụ nhà họ Diệp là chỉ cần Cao Phong có thể mở một đường máu đi tới ngang nhiên đứng trước mặt ông tôi thì ông tôi sẽ nói cho Cao Phong tin tức của Kim Tuyết Mai.
Sau đó ông cụ nhà họ Diệp lại tăng tiền đặt cược lên, nếu như Cao Phong thất bại thì phải mang cả nhà họ Cao cúi đầu với nhà họ Diệp.
Nếu như Cao Phong thắng thì từ nay về sau, nhà họ Diệp ở thủ đô sẽ là tay chân của nhà họ Cao.
Tiền đặt cược của hai hai là thứ mọi người xung quanh nghe rõ mồn một.
Bây giờ dù ông cụ nhà họ Diệp muốn chơi xấu thì chắc chắn sẽ không dám làm trước mặt bao nhiêu người ở đây.
Cao Phong vẫn đứng thẳng đầy ngạo nghễ, không lùi nửa bước, đối diện với ông cụ nhà họ Diệp.
“Kim Tuyết Mai vợ tôi đang ở đâu?” Cao Phong trầm giọng đặt câu hỏi với ông cụ nhà họ Diệp.
Việc nhà họ Diệp cúi đầu và chấp nhận làm việc cho nhà họ Cao thì anh không quan tâm lắm.
Anh chỉ muốn biết được Kim Tuyết Mai đang ở nơi nào.
Ông cụ nhà họ Diệp nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, miệng mấp máy mãi vẫn không nói nên lời.
“Ở đâu?” Hai mắt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, cắn răng hỏi.
Chương 3105

Ông cụ nhà họ Diệp vẫn không nói chuyện.

Cao Phong cố kiềm nén ngọn lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm ông tôi.

“Hôm nay Cao Kinh Thiên này xin thề!”

“Nếu như nhà họ Diệp dám nói mà không giữ lời thì hôm nay dù Lý tướng có cản lại thì tôi cũng sẽ giết chết cả nhà ông!”

Hai mắt Cao Phong đỏ tươi như màu máu, răng nanh nghiến lại kèn kẹt, lời anh nói lại đánh sâu vào lòng người.

Anh muốn tấn công nhà họ Diệp, mặc kệ mọi người có cản trở hay không ư?

“Đã muốn cược thì phải chấp nhận việc thua, tôi không cản!” Lý tương đứng xa xa cũng thể hiện thái độ của mình.

“Mẹ!”

“Ông đây không nhịn nữa!” Long Tuấn Hạo không nói hai lời, nhanh chóng cầm súng và chỉa thẳng lên trời bóp cò.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Mấy viên đạn đồng nhanh chóng được bắn lên trời.

Long Tuấn Hạo đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ anh tôi nhất quyết sẽ không nhịn xuống nữa.

“Nhà họ Diệp các người dám lật lọng thì đừng trách chúng tôi khiến nơi này máu chảy thành sông!” Long Tuấn Hạo trợn trừng hai mắt.

“Loạt soạt!” Hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cũng không nói hai lời, cùng nhau bước về phía trước ba bước.

Hơi thở chết chóc ập đến mạnh mẽ khiến người nhà họ Diệp sợ đến mức trợn mắt há miệng.

“Ông ơi, ông nói gì đó đi chứ? Chúng tôi dám chơi dám chịu!”

“Ông nội, chúng tôi không thể lật lọng được!”

“Tiền đặt cược là do chúng tôi đặt ra, tại sao bây giờ lại không thực hiện được cơ chứ?”

Tất cả người nhà họ Diệp hoảng hốt, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ ông cụ nhà họ Diệp.

“Ông giao hay là không giao?” Trong mắt Cao Phong là băng lạnh, anh cắn răng hỏi.

Đã đến nước này rồi, nếu như ông cụ nhà họ Diệp vẫn không chịu nói ra tung tích của Kim Tuyết Mai thì chắc Cao Phong sẽ phát điên lên mất.

Anh cũng không có ý định kiềm nén sự điên cuồng đó.

Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng, sau đó vung tay nói: “Kim Tuyết Mai, không nằm trong tay tôi.”

“Mẹ nó ông đừng có mà nói nhảm!” Cao Phong đột nhiên gầm lên giận dữ, anh đi tới từng bước, chăm tức nhìn ông cụ nhà họ Diệp với ánh mắt đầy tơ máu và hơi thở chết chóc.

Để ông cụ nhà họ Diệp mở miệng, một mình Cao Phong đánh với cả trăm người, dù bản thân bị thương nặng cũng không chịu cúi đầu.

Trả giá bao nhiêu cố gắng, tất cả chỉ vì lấy được Kim Tuyết Mai trong tay ông tôi.

Thế nhưng bây giờ ông tôi lại nói Kim Tuyết Mai không nằm trong tay ông ấy thì làm sao Cao Phong có thể cam tâm được?

“Cao Phong!” Diệp Thiên Long nhíu mày gọi.

Dù thế nào thì ông cụ nhà họ Diệp cũng được tính là ông nội Cao Phong.

“Câm miệng cho tôi!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng tức giận mắng, bước tới trừng mắt nhìn ông tôi, hỏi: “Nói, cô ấy đang ở đâu?”

“Nếu cô ấy không nằm trong tay ông thì tại sao trước đó ông phải phái người ngăn cản tôi?”

“Tôi không cần biết là có nằm trong tay ông hay không, bây giờ ông phải nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”

Bấy giờ Cao Phong đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng mình mới không ra tay với ông cụ nhà họ Diệp liền ngay và lập tức.

“Tôi cũng không đụng tới con bé nhưng theo như tôi đoán thì người mang Kim Tuyết Mai đi là nhà họ Đặng.” Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng được một lúc thì cũng lên tiếng nói.

Nghe những lời ông cụ nhà họ Diệp nói, Cao Phong chợt giật mình, sau đó cong môi cười lạnh.

“Nhà họ Đặng ư? Nhà họ Đặng ở thủ đô hả?”

“Tôi và nhà họ Đặng không thù không oán, lại không có gì dính dáng tới nhau thì tại sao nhà họ Đặng lại bắt vợ tôi đi cơ chứ? Đừng nói với tôi là ông có thù oán với nhà họ Đặng nên mới mượn tay tôi để phá hủy nhà họ Diệp nhé?” Cao Phong liên tục cười lạnh, anh không thể tin tưởng nổi một cái dấu chấm câu trong những lời ông cụ nhà họ Diệp nói.

“Ông đang làm gì thế?” Diệp Thiên Long cũng nhíu mày hỏi.

Ông cụ nhà họ Diệp nhìn Cao Phong, sau đó nói: “Nói chung là tôi không hề đụng tới Kim Tuyết Mai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK