Cao Phong lấy chìa khóa xe Ferrari ra, đưa cho Phạm Thanh Nhiên.
Kết quả, cô nàng vẫn ôm chặt tay anh, không nhận chìa khóa, cũng không buông tay.
“Không muốn.” Lúc này Phạm Thanh Nhiên cực kỳ cố chấp, nhất quyết không chịu buông anh ra.
“Sao lại không muốn? Đây là xe của cô!” Cao Phong cạn lời, anh lại lắc lắc chìa khóa xe.
“Không muốn là không muốn, cho anh, anh dẫn em theo với.” Phạm Thanh Nhiên kéo tay Cao Phong.
Hai tay cô ta ôm lấy anh làm Cao Phong hơi giật mình.
“Tôi không thể dẫn cô theo, nếu cô muốn đến tiệc rượu thì tự mình lái xe đi, được không?” Cao Phong giật giật cánh tay, nhưng vẫn không rút ra được.
“Không chịu! Em muốn anh dẫn em đi.”
Phạm Thanh Nhiên nhếch đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nói: “Nếu anh không dẫn em đi, ngày mai em sẽ đi theo anh về Thành phố Hà Nội.”
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách trần trụi!
“Bên Tuyết Mai có hai người trợ giúp, cô mà đi qua không sợ vợ cả đánh chết cô hả?” Cao Phong cũng bắt đầu đe dọa.
“Không sợ! Lỡ may em làm vợ cả cảm động, nguyện ý để anh cưới em làm vợ bé thì sao?” Phạm Thanh Nhiên vẫn đáp lại không chút do dự.
Cao Phong câm nín.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có người có thể nói chuyện làm kẻ thứ ba đến là hợp tình hợp lí như vậy.
Có rất nhiều người chỉ giỏi nói miệng, nói mà không làm.
Nhưng Phạm Thanh Nhiên lại thuộc phái hành động!
“Cô vẫn chưa chịu thôi hả? Cô như thế này thật sự rất vô vị đó cô có biết không?”
Cao Phong nhíu mày, anh dùng sức rút tay ra, mở cửa lên xe.
Nhẫn tâm thì cứ nhẫn tâm đi.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, Cao Phong hiểu rất rõ điều này.
“Anh là đồ đàn ông xấu! Đàn ông bội bạc! Đồ khốn khiếp!”
Bỗng nhiên, Phạm Thanh Nhiên hét lên, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn lại.
Trong thoáng chốc, vô số người đưa mắt nhìn qua bên này.
Cao Phong chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, anh nhíu mày liếc Phạm Thanh Nhiên một cái.
Lúc này Phạm Thanh Nhiên đang hét to bằng cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt ngập nước, bù lu bù loa nói mãi không ngừng.
“Em vì anh mà thay đổi nhiều như thế, còn làm ầm ĩ với cha em nữa! Vì anh, em còn doạ ba em sẽ tự sát, thế mà anh cũng không chịu chở em đi một đoạn, anh là đồ trai đểu!”
Phạm Thanh Nhiên khóc lóc than thở, không ngừng lên án hành vi của “trai đểu” Cao Phong.
Cao Phong mơ hồ, người vây xem thì nổi giận.
Vô số người quay sang đây chỉ trỏ, nghe Phạm Thanh Nhiên nói thế, lại nhìn đến xe của Cao Phong, càng thêm khinh thường.
“Người ta nói trai đểu đi Big G có khác, quả nhiên không phải nói láo.”
“Diện mạo cô gái này cũng không tồi, tuy rằng thằng trai đểu kia rất tuấn tú, nhưng cũng không nhất định phải treo trên một cái cây này chứ.”
“Thì vậy đó, thật sự nhìn không nổi nữa luôn á.”
Cao Phong sa mạc lời, trên đời này không thiếu nhất chính là quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng.
“Lên xe đi!”
Cao Phong phiền não gãi ót, anh lên xe trước.
“Tới ngay!”
Phạm Thanh Nhiên ngừng khóc trong nháy mắt, cô ta nhanh nhảu trèo lên ghế phó lái.
Thấy cô ta như vậy, Cao Phong chán chả muốn nói, anh đạp chân ga phóng đi.
“Hì hì, em biết là anh không nỡ bỏ rơi em mà.” Phạm Thanh Nhiên cười hì hì nói.
“Haizz.”
Cao Phong thở dài một hơi, chưa bao giờ anh đau đầu như vậy.
Cho dù là lúc đối đầu với nhà họ Phạm, bị bọn họ dùng toàn lực chèn ép, anh cũng không mệt mỏi đến vậy.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, người nhà họ Phạm các cô vẫn nhằm vào tôi. Chẳng qua là đổi một phương thức khác thôi.” Cao Phong nhìn thẳng phía trước, cạn ngôn lắc lắc đầu.