Cao Phong lúc này không có suy nghĩ lung tung, cùng Mộ Dung Hạo, giao chiến kịch liệt.
Lúc mới bắt đầu, Cao Phong thỉnh thoảng có thể đánh trả lại hai đấm, nhưng thời gian trôi qua, sức mạnh chênh lệch lại lộ ra rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, Cao Phong lại lần nữa rơi vào tình thế bất lợi, chỉ có thể mạnh mẽ chống cự.
Mộ Dung Hạo khóe miệng hơi cong lên, đánh cùng với Cao Phong, đối với anh mà nói giống như một trò chơi mèo vờn chuột.
Đương nhiên, trong mắt anh, Cao Phong đang đóng vai một con chuột đang sợ hãi bỏ chạy.
“Phichi”
Khóe mắt Mộ Dung Hạo đột nhiên lóe lên, nắm lấy cơ hội, hung hăng đấm vào bụng Cao Phong.
Cao Phong ưỡn người ngay lập tức, xem như anh đã cảm nhận được nỗi đau mà Hoang Phủ Đao Hàn đã chịu lúc trước.
Nắm đấm của Mộ Dung Hạo giống như nắm đấm làm bằng sắt thép, ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Một cú đấm đó mag giáng vào người, các cơ quan nội tạng như muốn vỡ tung ra tất cả.
“Hô”
Cao Phong không nhịn được thở hổn hển một hơi, thân thể cảm giác như sắp chết, vội vàng hít sâu vài lần, điều chỉnh nhịp thở.
Trong trận chiến căng thẳng này, nếu anh không thể có đủ sức mạnh, thì chắc chắn chỉ có cái chết đang chờ đợi anh.
“Còn không muốn nhận thua sao?”
Mộ Dung Hạo đột nhiên chắp hai tay lại, dùng sức nắm chặt, bỗng nhiên từ trên cao mà giọng mạnh xuống.
“Phịch!”
Cao Phong tránh cũng không thể tránh, đứng tại chỗ mà bị Mộ Dung Hạo dọng mạnh vào cổ, ngã thẳng người xuống đất.
Sắc mặt Mộ Dung Hạo tàn nhẫn, sau đó cong chân dùng đầu gối hắn một phát đánh vào bụng của Cao Phong, khuỷu tay hung hăng nện xuống.
Liên tục từng cú giáng xuống lưng của Cao Phong.
Ba đòn tấn công chồng chất lên tiếp này, hoàn toàn khiến Cao Phong kiệt sức, ngã nhào xuống đất.
“Âm! Vẻ mặt của Mộ Dung Hạo càng trở nên tàn nhẫn hơn, anh đột nhiên giơ chân phải đá mạnh xuống đầu Cao Phong.
“Âm!”
Một tiếng động lớn, mắt cá chân đập vào đầu Cao Phong, lực đạo mạnh mẽ đè xuống, Cao Phong lập tức ngã xuống nằm úp sấp trên mặt đất.
Mộ Dung Hạo bước tới, một chân giẫm lên lưng Cao Phong, khiến Cao Phong không thể động đậy.
Anh rất thích cảm giác dẫm lên đối thủ của mình, cảm giác như anh là một người đầy quyền lực và sức mạnh thống trị.
Nam Phương Minh Nguyệt nghiến chặt hàm răng bạc, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Cao Phong.
Nhìn thấy Cao Phong nặng nê ngã xuống sàn đấu, không ít người đã cảm thán.
Nam Phương Minh nghiến chặt hàm răng bạc, trái tim đau như dao cắt.
Cao Phong vừa năm trên mặt đất vừa hít một hơi, sau đó lại hít một hơi, rôi chật vật đứng lên.
Cơ thế anh ta trông có vẻ run rẩy, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể làm bay anh ta, nhưng anh ta vẫn cứng rắn và từ từ đứng dậy.
“Rác rưởi! Đến rác rưởi!”
Ánh mắt Mộ Dung Hạo cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Chỉ có anh ấy mới biết mình đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh khi tấn công.
Nếu là người khác, ngay cả Hoàng Phủ Đao Hàn cũng phải gục xuống đất không đứng dậy nổi.
Và sự kiên trì của Cao Phong vượt xa tưởng tượng của Mộ Dung Hạo.
Hàng ngàn người trên khán đài vô cùng kinh ngạc, Cao Vũ thực sự đã đứng lên.
Trong tình trạng hiện tại, sẽ không ai có thể nói gì về anh ta kể cả khi anh ta đang năm trên mặt đất giả vờ như đã chết.
Nhưng anh ấy không làm điều này, mà lại chọn cách đứng lên? “Huh Huh…”
Cao Phong một tay che ngực thở hổn hển, đôi mắt thâm thúy kia vẫn nhìn chăm chăm Mộ Dung Hạo, không chút lưu tỉnh.
“Tôi làm cho anh bất mãn! Tôi làm cho anh bất mãn!”
Mộ Dung Hạo càng tức giận, lại bước lên phía trước, đánh cho Cao Phong một đấm.