Đây là ngày cuối bọn họ ở thành phố Hà Nội.
Tối nay phải đi đến Thành phố Đà Nẵng, ngày mai quyết đấu một trận sống còn với nhà họ Cao.
Trước khi trận chiến bắt đầu, mỗi người bọn họ nhất định đều có việc cần làm.
Cao Phong cũng có việc riêng cần giải quyết.
…
Cùng lúc đó.
Hải phận của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đang chào đón bầu không khí vui mừng, phấn khởi.
Bốn đảo lớn cộng với đảo nhà họ Cao đều đang trong trạng thái ăn mừng.
Cao Anh Hạo nói rồi, phải tổ chức tiệc rượu ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên.
Toàn bộ hải phận của nhà họ Cao đều chìm trong không khí náo nhiệt.
Vừa bắt đầu chính là lễ ăn mừng của tất cả mọi người, ai nấy đều phấn khích không nguôi.
Dưới sự dẫn dắt của Cao Anh Hạo, mọi người ngày ngày cảm thấy nơm nớp lo sợ, hiếm khi có thời gian nào thoải mái như vậy.
Tuy nhiên, sau khi tin tức về việc Cao Phong đã chết dần dần được lan truyền, một số người cũng trở nên trầm mặc.
Không chỉ có vậy, có rất nhiều người biết tiệc mừng này được tổ chức dựa trên cái chết của Cao Phong, cho nên trở về phòng đóng cửa không ra ngoài.
Những người này đa phần là người hầu của nhà họ Cao.
Lần trước khi Cao Phong trở về đảo nhà họ Cao, khi đi đã dẫn theo rất nhiều người.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc, những người còn ở lại đều là người của Cao Anh Hạo.
Hầu hết mọi người không rời đi bởi vì bọn họ có lí do nên không thể rời khỏi đây.
Nhưng khi bọn họ quay về phòng, Cao Anh Hạo cũng không hề đề phòng.
Chỉ là người hầu mà thôi, cho dù trong lòng thấy không vui đi chăng nữa thì có thể tạo ra sóng gió gì?
Cho nên, Cao Anh Hạo lái chiếc ca nô đi lại liên tục giữa bốn đảo, cả người đều cảm thấy vui vẻ.
“Ha ha! Sau khi Cao Kình Thiên chết, ngay cả thời tiết cũng trở nên ấm áp, tốt lắm!”
Cao Anh Hạo cười lớn, ở hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao cùng mọi người cụng ly chúc mừng.
Vào lúc này, từ đằng xa bỗng có một con tàu lớn chạy tới.
Nhìn kí hiệu trên tàu có lẽ là từ bộ phận quản lý hải phận ở thành phố Đà Nẵng.
Tốc độ của con tàu rất nhanh, rất nhanh đã tới hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao.
Cao Anh Hạo khẽ phẩy tay khiến âm thanh của mọi người nhỏ đi, mới từ từ bước về phía trước.
Ngay sau đó con tàu liền cập bến, một người đàn ông trung tuổi là cán bộ thuộc thành phố Đà Nẵng bước xuống thuyền dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ.
“Đây không phải là bộ trưởng Tôn sao? Sao ông lại tới đây?”
“Đến đây, đến đây, có rượu!” Cao Anh Hạo cười to, tiến lên trước chào đón.
Trong số những cán bộ của Thành phố Đà Nẵng, anh ta quen biết một nửa, cho nên không có một chút hoảng loạn.
“Cậu Anh Hạo, rượu hôm nay tạm thời không uống, tôi đến là có việc chính cần làm.” Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng xua tay.
“Chuyện gì?” Cao Anh Hạo ngẩn người khi phát hiện biểu cảm của ông ta có gì đó không ổn.
“Là như thế này, cấp trên đã quyết định thu hồi giấy phép sử dụng vũ khí mạnh của nhà họ Cao.”
“Ngoài ra, chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ số vũ khí mạnh trước nay đã giao cho nhà họ Cao.”
“Vẫn mong cậu Anh Hạo phối hợp với chúng tôi.” Người đàn ông trung niên không đổi sắc mặt, lấy ra một tờ văn kiện của Đảng đưa đến trước mặt Cao Anh Hạo.
“Cái gì?”
Cao Anh Hạo lập tức chết lặng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Muốn thu hồi giấy phép sử dụng vũ khí mạnh của nhà họ Cao?
Còn muốn thu hồi toàn bộ số vũ khí mạnh trước nay đã giao cho nhà họ Cao?
Có gì nhầm lẫn chăng?
Chẳng lẽ cấp trên đã tra ra được nguyên nhân gây ra cái chết của Cao Phong, cho nên không thể không xử phạt mình?
Trước khi xử phạt, còn thu hồi vũ khí mạnh?
“Khụ, bộ trưởng Tôn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông có thể nói riêng với tôi được không?”
“Có phải tôi làm sai chỗ nào rồi không?”