Những người trong số họ tự nhiên có ấn tượng sâu sắc không gì sánh bằng đối với Cao Phong.
Sau khi trở về, còn mang những câu chuyện về Cao Phong truyền miệng lại.
Vì vậy, lúc này, một trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo đều vô cùng kính trọng Cao Phong.
Cho dù là những người chưa từng gặp qua Cao Phong, vị trí của Cao Phong trong lòng họ cũng đặc biệt rất cao.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Cao Phong.”
Cao Phong cười nhẹ, đối mặt trăm nghìn người, nhưng lại không hề luống cuống một chút nào.
“Chào anh Phong!”
“Chào anh Phong!”
Một người dẫn đầu và một trăm nghìn người hô theo.
Mọi người đang dùng toàn bộ sức lực, hô thật to xin chào anh Long.
Một trăm nghìn người đồng thanh hô lên, là cái gì nhỉ?
Đơn giản là giống như sấm sét trong một ngày nắng, và âm thanh đó truyền thẳng lên trời cao, giống như muốn xé toạc bầu trời mở ra một cái hố.
Ngay cả mặt trời mới mọc lên kia cũng có chút hơi sợ hãi, giảm tốc độ mọc lên.
Hàng nghìn người hô vang không ngừng, âm thanh nghe đinh tai nhức óc.
Trăm nghìn ánh mắt, đều mở lớn hết cỡ, vẻ mặt xúc động nhìn chăm chú vào Cao Phong.
Khối tập đoàn Phong Hạo, tám chữ lớn.
Chữ nghĩa làm đầu, lấy Phong kính trọng!
Hai chữ Cao Phong là tín ngưỡng trong lòng mỗi người bọn họ.
Cho dù chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng cái tên Cao Phong cũng không xa lạ gì với họ.
Khuôn mặt Cao Phong nở nụ cười, chậm rãi giơ một bàn tay lên, một tay ép xuống từ trên khônng.
“Soạt!”
Một bàn tay ấn xuống, nặng như núi Thái Sơn.
Đội ngũ lớn gồm mọt trăm nghìn người, vậy mà trong chốc lát đã tập trung tư tưởng nín thở, giữ im lặng.
Phần kêu gọi mạnh mẽ này, thật sự khiến người ta thán phục không ngớt.
“Tôi không thích nói những lời giả dối với những người bên cạnh mình.”
“Chỉ nói với các anh em một câu, mọi người tuyệt đối trung thành với Cao Phong tôi, Cao Phong tôi nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với bất cứ người nào.”
“Mọi người vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ mạng sống, tôi nhất định sẽ không để cho mọi người phải đau khổ thất vọng.”
“Nếu một ngày nào đó, Cao Phong tôi để cho bất kỳ một người anh em nào đau khổ thất vọng, mọi người chỉ vào mặt tôi mà chửi mắng, tôi cũng sẽ không có bất kỳ oán giận nào.”
Lời nói này của Cao Phong, một lần nữa khiến mọi người cảm động mãi.
Lời nói, mặc dù đơn giản.
Nhưng họ hiểu rằng, đây đều là những lời nói từ tận đáy lòng của Cao Phong.
Trong trận chiến ở thành phố Đà Nẵng, sự thu xếp của Cao Phong dành cho những người anh em sau cuộc chiến, đã khiến họ hiểu rằng, họ đang đi theo đúng người.
Những người bị thương, tất cả đều được sử dụng các điều kiện chữa trị tốt nhất, bất kể số tiền chữa trị vết thương lớn như thế nào.
Những anh em tử trận, bắt đầu số tiền trợ cấp cho gia đình là hai mươi tỷ.
Không có người thân thì Cao Phong sẽ chôn cất ổn thỏa tốt đẹp cho họ.
Thậm chí còn tự tay lập ra đảo Anh Linh của nhà họ Cao, hết lòng chôn cất xương máu của những người trung thành.
Những gì Cao Phong đã làm, đều lưu lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mỗi người bọn họ.
“Anh Phong, chúng tôi tin anh!”
“Tin anh Phong! Tin anh Phong!”
“Chiến đấu vì nhà anh Long! Chiến chiến chiến!”
Một trăm nghìn người hô hào, nhiệt huyết của họ sôi sục.
Cao Phong mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt của từng người bên dưới.
Trong lòng, nhất thời trỗi dậy niềm tự hào.
Khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối trên chân mỹ nhân.
Đây là niềm mơ ước của mỗi người đàn ông.