Ba người đàn bà kia cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng lao tới, muốn kéo Cao Phong ra.
Nhưng Cao Phong lại đột nhiên đứng lên, dùng tốc độ cực nhanh quay người, cục gạch trong tay xoay một vòng.
“Cấp cấp!”
Lập tức đập trúng đầu hai người, hai người đó bị đập rách toạc da đầu, máu chảy lênh láng.
“Các người đều đáng chết! Giết hết các người!”
Cao Phong trừng mắt nhìn ba người, nhấc chân muốn tiến lên.
“Anh Phong, anh Phong anh đừng đánh nữa, đừng để xảy ra án mạng!” Kim Tuyết Mai vội vàng tiến tới giữ chặt Cao Phong.
Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, một giây sau anh quay người lại, giơ cục gạch lên cao, nhằm ngay Kim Tuyết Mai mà đập.
Đôi mắt anh đỏ lòm, lạnh lùng vô tình, động tác nhanh nhẹn không hề do dự.
“Anh Phong, em là Tuyết Mai!” Kim Tuyết Mai không tránh né, gào lên.
“Soat…
Động tác của Cao Phong khựng lại, cục gạch kia đã ở sát mặt Kim Tuyết Mai, chỉ cách cô có năm xen-ti-mét.
“Tuyết Mai…
Cao Phong thì thào một tiếng, cục gạch trong tay rơi xuống đất, màu đỏ ghê người trong mắt cũng dần dần tan đi.
Nhân lúc này, đám người Lâm Hương Lan cũng đã vội vàng quay về chiếc xe hơi màu đỏ.
“Thằng điên! Nó đúng là một thằng điên!”
“Các người cứ chờ đấy cho tôi, vết thương của bà đây lành rồi thì chắc chắn sẽ hành chết các người!”
Đám người Lâm Hương Lan vừa chửi rủa, vừa nổ máy xe, chạy về phía bệnh viện.
“Anh Phong, anh Phong.” Kim Tuyết Mai ôm chầm lấy Cao Phong, nước mắt lại một lần nữa tràn ra khỏi mi.
Cho dù Cao Phong đã biến thành như thế này, anh vẫn không quên việc bảo vệ Kim Tuyết Mai.
Bảo vệ Kim Tuyết Mai, dường như đã trở thành bản năng của Cao Phong, bị anh khắc sâu trong lòng. . Truyện Light Novel
Điều này khiến Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động, không thể nào khống chế được tâm trạng của mình.
“Tuyết Mai, đừng khóc, đừng khóc.
Màu đỏ trong mắt Cao Phong dần dần biến mất, cho đến khi hoàn toàn không còn nữa, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kim Tuyết Mai.
Nhìn hai người bọn họ, trong số những người đứng xem xung quanh, có người không nhịn được mà thở dài một hơi.
Một cô gái không nơi nương tựa, còn phải cưu mang một đứa em trai có vấn đề về đầu óc, đúng là đáng thương.
Cho nên, những người vây xem không chế giễu hay mỉa mai gì bọn họ nữa, mà chỉ lẳng lặng quay người bỏ đi. Kim Tuyết Mai cứ ôm chặt lấy Cao Phong như vậy, dường như cô đang ôm lấy cả thế giới của mình, ôm thật chặt không dám buông tay.
Trong lòng cô có tủi thân, có cảm động, có đau lòng cho Cao Phong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sau khi màu đỏ rợn người trong mắt Cao Phong tan hết, anh lại trở lại dáng vẻ như một đứa trẻ lúc trước, nhưng bàn tay thì lại không ngừng vỗ về sau lưng Kim Tuyết Mai.
Một lúc lâu sau, Kim Tuyết Mai từ từ ngừng khóc, hai tay cô nằm lấy vai Cao Phong, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào anh.
Cao Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt Kim Tuyết Mai, hỏi: “Tuyết Mai có đau không?”
“Tuyết Mai không đau! Không đau đâu! Tuyết Mai rất vui vẻ, vì anh Phong có thể bảo vệ Tuyết Mai.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.
Sau đó, Kim Tuyết Mai và Cao Phong cùng nhau nhặt lại những mảnh vỡ của chiếc xe đồ chơi, g lại chung một chỗ.
Nhìn chiếc xe đồ chơi bị giẫm thành nhiều mảnh vụn, Cao Phong cầm điều khiển từ xa trong tay, nước mắt lã chã rơi xuống, giống như những viên ngọc trai bị đứt dây.
Nhưng mà anh vẫn hiểu chuyện, cũng không đổ sai lầm lên đầu Kim Tuyết Mai, cho nên anh chỉ cúi đầu khóc thút thít.
“Đây là quà mà Tuyết Mai mua cho anh, bọn họ là người xấu. Cao Phong lầu bầu một câu.
“Anh Phong, sau này Tuyết Mai vẫn có thể mua cho anh, sau này sẽ mua cho anh nhiều hơn nữa. Kim Tuyết Mai vội vàng dỗ dành Cao Phong.