Tất cả, đều đã quá muộn.
Không đến hai mươi giây, tất cả chín người đều bị quật ngã xuống đất.
Máu tươi từ từ lan ra, nhuộm đỏ cả một mảng đất lớn.
Khắp sân rơi vào cảnh tịch mịch chết chóc.
Một vài người còn sống thì tim đập thình thịch điên cuồng, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không nói một lời nào.
Chỗ sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhèm.
Tiếng súng nổ bên tai họ như tiếng sét nổ trong đầu vào một ngày đẹp trời, tiếng vang đó kêu ong ong trong đầu họ.
Cho đến thời khắc này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, Cao Phong thực sự dám giết người!
Cao Kình Thiên của ngày hôm nay, sớm đã không còn là con chó chết chủ mà thành ra phế vật của ba năm trước rồi.
Lúc này, anh nắm trong tay hàng vạn binh tướng tinh nhuệ, là tấm dựa khiến người ta không lường được nền tảng vững trãi đó nông sâu thế nào, nắm trong tay mọi quyền sở hữu hải phận của nhà họ Cao.
Anh, anh là muốn xưng tôn ở thành phố Đà Nẵng này!
“Rất tốt, mấy người các người đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong đời của mình.”
“Cho nên, các người có thể sống tiếp.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
Một câu nói, đập tan sự tĩnh mịch trong sân.
Pằng! Pằng!
“Cậu chủ Kình Thiên, tôi khấu đầu lạy cậu! Tôi khấu đầu lạy cậu!”
Chẳng còn ai dám cả gan nói thêm nửa lời.
Kinh sợ, kính nể, kinh hoàng…
Trên quảng trường của cao ốc Minh Châu, liên tiếp vang lên những âm thanh dập đầu lên xuống.
Tiếng này rồi lại đến tiếng kia va vào mặt đất, như tiếng gõ trống.
Có một vài người thậm chí chẳng biết họ đã dập đầu bao nhiêu cái, thậm chí dập đầu bảy tám cái không nghỉ.
Bọn họ sợ khấu đầu thiếu một cái sẽ rơi vào kết cục phải chết.
Một thứ cảm xúc hết sức phức tạp trong mắt Mai Quỳnh Như, cô ta đã khấu đầu lạy Cao Phong bốn lần.
Người đàn ông như một vị thần ở phía trước, vốn dĩ bản thân cô ta đã có cơ hội trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng giờ đây, tất cả đều đã tan vỡ thành bọt nước.
Bây giờ, Cao Phong cao lớn như thần, bản thân Mai Quỳnh Như chỉ có thể quỳ xuống dưới chân Cao Phong, quỳ lạy phục tùng.
Hai phút sau, động tác khấu đầu của đám người dần dần ngừng lại.
Hơn hai trăm người, không một người nào rớt lệch, toàn bộ cúi lạy xong xuôi.
“Tôi biết, các người không phục.”
“Nhưng không sao, tôi không cần các người phục.”
“Tôi có thể kéo các người ra một lần thì cũng có thể kéo các người ra lần thứ hai.”
“Tôi có thể đến nhà kính thăm các người một lần, thì cũng có thể đến chơi nhà thăm hỏi các người lần thứ hai.”
“Nếu vẫn không phục, tôi sẽ ở hải phận nhà họ Cao đợi các người đến báo thù.” Cao Phong khẽ nói.
“Không dám, chúng tôi không dám, cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi phục rồi!”
“Từ nay về sau, chỉ duy nhất cậu chủ Kình Thiên, chỉ có nhà họ Cao sai đâu đánh đó, tuyệt đối không hai lòng!”
“Hội Đông Chiểu chỉ duy nhất cậu chủ Kình Thiên bảo sao làm vậy, tuyệt đối không hai lòng!”
“Nhà họ Mai chỉ duy nhất cậu chủ Kình Thiên bảo sao làm vậy, tuyệt đối không hai lòng!”
“Tập đoàn Ninh Hải chỉ duy nhất cậu chủ Kình Thiên…”
Chỉ một thoáng, hơn hai trăm con người lần lượt xếp hàng bày tỏ lòng trung thành, đồng thời tuyên thệ tại chỗ.
Bắn chết chín người có tác dụng giết gà dọa khỉ, quả nhiên là hiệu quả cực kỳ tốt.
Có vài người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Khi đó, các trưởng lão ở Đà Nẵng bày tỏ lòng trung thành, tiếng nói không ngớt.
Mỗi một người, giọng điệu đều vô cùng kính cẩn.