“Chị, chị thế này là..? Sao chị vẫn đi giày cao gót?” Kim Vũ Kiên là người đầu tiên chạy tới.
“Chị Tuyết Mai, chị, chị đừng nghĩ quẩn…”
“Con bé này, em bị sao thế?
Mọi người đều vô cùng lo lắng,
Tuyết Mai thì vô cùng thản nhiên đưa tay lên chỉnh lại đường viền cổ áo, trông cô rất lạnh lùng và quý phái.
“Nói với chủ tịch Long, tập hợp các thành viên của các bộ phận, tôi muốn đến tòa nhà Bất động sản Phong Mai.”
“Báo họ ở trong phòng họp tổng vụ đợi tôi.”
Tuyết Mai nói xong, nhẹ nhàng rời bước đi ra cửa. Mọi người nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng theo chân Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bụng hơi to, mặc nguyên một bộ véc đen vững vàng kiên định đi xuống.
Cao Phong không có ở đây, cô phải thay mặt anh ra lệnh.
Hàng trăm bảo vệ được trang bị vũ trang đầy đủ đều bị sốc, sau khi nhận được lệnh của Kim Vũ Kiên, ngay lập tức bắt đầu sắp xếp.
Trên núi Bồng Thiên, Kim Vũ Kiên luôn đi sau Kim Tuyết Mai chờ lệnh, chờ triệu tập đủ một trăm binh sỹ được trang bị đầy đủ.
Một mình cô ở phía trước, cô giống như là người xung phong tiến lên đầu sóng ngọn gió.
Cô, chính là Kim Tuyết Mai.
Chồng cô đang tham gia chiến đấu ở biên giới xa xôi, chiến đấu vì vinh quang tổ quốc, đổ máu chiến trường.
Còn cô, thân mang thai gần bốn tháng, phải vì chồng, vì tổ quốc, phải duy trì sự yên ổn trong kinh, phải đảm bảo an toàn
Cao Phong giải quyết những rắc rối bên ngoài, còn cô đang được giao nhiệm vụ xử lỉ những vẫn đề quan trọng bên trong.
Cô ấy…
Ai dám bảo cô chỉ là bình hoa di động?
Cùng lúc đó, ông Trần ở nơi kinh thành xa xôi.
Sau khi cúp máy sau cuộc trò chuyện với Kim Tuyết Mai, ông quay lưng lại bàn làm việc nhìn lên tấm bản đồ treo trên tường.
Ông ta đang đợi, đợi tin tức của Kim Tuyết Mai.
Tuy nhiên trong long ông cũng không có bao nhiêu hy vọng, Nhưng ông bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
“Hy vọng cô ấy có thể mang lại cho tôi những kỳ tích. Ít nhất cô ấy với tư cách là tình yêu sâu đậm của Cao Phong, nhất định họ sẽ nể mặt cô ấy.”
Ông Trần thở dài một cái, đứng dậy chờ mong.
Lâm Thừa Khải khóe miệng khẽ mấp máy cũng không dám nói gì nhiều.
Dù là ý kiến này do anh ta đưa ra nhưng dù sao Kim Tuyết Mai chẳng qua cũng chỉ là một cô gái.
Muốn giải quyết vấn đề lướn như này đơn giản là không có mấy khả năng.
Thành phố Hà Nội.
Kim Tuyết Mai ra lệnh, mấy người Long Chí Minh đợi trước, sau đó tùy cơ hành động.
Sau năm phút ngắn ngủi, thì tập hợp đủ dưới lầu của Bất động Sản Phong Mai.
Đây chính là Tổng bộ của họ.
Mà phòng họp trên tầng cao nhất cũng có rất nhiều thiết bị đa phương tiện.
Ngay cả khi ở vùng biển cả xa xôi, chỉ cần hệ thống mạng không có vấn đề gì thì có thể mở họp bằng video.
Long Chí Minh đợi người nhưng cũng không biết Kim Tuyết Mai định làm gì,
Nhưng cũng không ai dám không làm theo.
“Ùng ục, ùng ục…”
Một loạt tiếng động cơ xe ô tô nổ máy dồn dập, một đoàn dài xe lao vun vút rồi dừng lại trước tòa nhà Bất động sản Phong Mai.
Gần trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ, cùng đều đều bước xuống xe.
Hôm nay toàn bộ trang bị của họ đều được thay bằng vũ khí chuyên dụng dùng trong quân đoàn.
Những việc ông Trần nhận lời với Cao Phong, hầu hết đã thực hiện xong.
Số vũ khí này sớm đã ở chỗ Cao Phong chuyển đi được hai ngày, sớm đã giao xong rồi.