Tuy đại đa số thời gian, đám cường đạo Tây Vực đều đang rút lui chạy trốn.
Nhưng thỉnh thoảng bọn chúng cũng phản kích, vẫn bắn thương rất nhiều binh sĩ Phong Hạo.
Lúc này, sắc mặt những binh sĩ kia tái như sáp nến, lấy băng vải ra quấn vết thương.
Băng vải trắng mới vừa quấn lên, chỉ nháy mắt đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Rất nhiều người đều đang cắn răng chịu đựng, dùng băng vải băng chặt vết thương, sau đó lại cầm vũ khí nóng lên.
Cao Phong càng nhìn trong lòng càng cảm thấy chua chát.
“Tuấn Hạo, nếu không… chúng ta trở về đi.”
Sau một hồi lâu, bỗng nhiên Cao Phong khoan thai mở miệng, giọng bình tĩnh.
“Anh nói gì?”
Long Tuấn Hạo bỗng quay đầu trừng mắt to nhìn Cao Phong.
“Anh nói, trở về đi.”
“Rất có thể Tuyết Mai thật sự không có ở nơi này.”
“Anh không thể để bọn em không công đi chịu chết như vậy.”
“Mạng của Tuyết Mai là mạng, nhưng mạng của mọi người cũng là mạng.”
Ánh mắt Cao Phong mờ mịt thì thào giải thích.
“Bốp!”
Long Tuấn Hạo ném mạnh bình nước trong tay đi, sau đó đứng bật dậy chỉ vào mũi Cao Phong mắng: “Cao Phong, con mịa nó anh có gan thì lại nói thêm một câu nữa xem?”
Tiếng mắng to này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Anh Phong, anh Long, hai người…”
“Cút đi! Mịa, tất cả bọn mày đều ở im đó!”
Không đợi sĩ quan phụ tá kia nói cho hết lời, Long Tuấn Hạo bỗng nhặt một hòn đá lên đập tới.
“Rõ!”
Đám người cũng không dám nói nhiều nữa, yên lặng cúi đầu.
“Cao Phong, mịa nó, anh nhìn dáng vẻ hiện tại của anh xem.”
Long Tuấn Hạo ngồi xổm người xuống một phát túm lấy áo Cao Phong, trừng mắt mắng Cao Phong.
“Con mịa anh chỉ nói một câu, ba trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo đồng loạt tiến lên, suốt đêm giết tới đây.”
“Anh cho rằng bọn họ đến để chơi với anh sao?”
Long Tuấn Hạo gầm nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp kéo Cao Phong đi về phía xa xa.
“Anh có thể nhìn bọn em đi chịu chết sao? A?”
“Vượt qua đồi núi này chúng ta sẽ phải đối mặt với tất cả cường đạo Tây Vực.”
“Nhân số của bọn chúng chí ít cũng có năm mươi vạn. Em nói cho anh biết, chúng ta có bao nhiêu? Nói đi!”
Cao Phong đưa tay chỉ khu vực đồi núi phương xa, sau đó lại hét lớn với Long Tuấn Hạo.
“Mịa nó, vậy thì thế nào?”
“Tiên sư nó, dù có chết thì đã sao?”
“Long Tuấn Hạo em không rõ cái gì là đạo lý lớn.”
“Mịa nó, nhưng em biết đạo lý người không phạm ta ta không phạm người, người đụng vào thứ quan trọng của ta, ta tất phải giết cả nhà nó!”
“Đánh không lại còn có thể thế nào, chết thì thế nào? Đây chính là lựa chọn của chúng ta!”
“Con đường mình chọn, mịa nó, dù có quỳ cũng phải đi cho tới hết!”
Long Tuấn Hạo và Cao Phong bốn mắt nhìn nhau, đều phát ra từng tiếng rống lớn.
“Cao Phong, nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa, mịa nó anh sẽ bị phế đi!”
“Anh sẽ bị phế đi thật!”
“Nếu anh không muốn đánh vậy hiện tại anh cút ngay đi! Ông đây tự dẫn người đi đánh!”
“Em nói cho anh biết, em sẽ đích thân giết sạch cường đạo Tây Vực, sau đó cứu chị dâu Tuyết Mai ra!”
“Cao Phong anh xéo ngay đi, sau này chị dâu Tuyết Mai và con của chị ấy cứ để Long Tuấn Hạo em nuôi!”
Long Tuấn Hạo bước lên một bước, đôi tay nắm lấy cổ áo Cao Phong, trong mắt chứa đầy tia máu.
Cao Phong cắn răng, một câu cũng không thể phản bác được.