“Tôi không hỏi cậu” Lâm Vạn Quân liếc mắt về phía Tưởng Khải Minh.”Soạt soạt!” Hai mươi vệ sĩ mặc vest đen được Lâm Vạn Quân mang theo, trong nháy mắt tiến lên hai bước, mặt không chút biểu cảm nhìn Tưởng Khải Minh.
Tường Khải Minh không nhịn được nghiêm mặt lại,
theo bản năng lùi về sau hai bước, hai mươi người vệ sĩ
này có khi thể trên người rất mạnh mẽ, ngay cả anh ta cũng hơi không chịu nổi. Mà những vệ sĩ được Tưởng Khải Minh đưa tới, đối
với hai mươi người đàn ông cường tráng trước mắt, ngay cả thờ mạnh cũng không dám.
khí thế áp đảo, cao thấp đã rõ ràng.
Sắc mặt Tường Khải Minh lại càng khó coi hơn, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng lại.
Giây phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Cao Phong.
Sự tình có thể bị xé to ra hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào một câu của Cao Phong mà thôi!
“Ha ha, vừa nãy cậu Tưởng nói đùa với tôi một chút, bây giờ đã ổn rồi.” Cao Phong ý liếc mắt nhìn về phía Tưởng Khải Minh một cái, hàm ý sâu xa, lạnh nhạt nói.
“Phù!” Ngô Minh An theo bản năng thở phào một hơi, sau đó lại vội vàng củi đầu xuống.Còn Cao Phong lại tỏ vẻ nghiến ngắm, nhìn thoảng qua Tường Khải Minh và Ngô Minh An, các cầu cho rằng chuyện này tới đây là kết thúc sao?
không đâu, đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, Có câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”
hiện tại Cao Phong cũng không sốt ruột.
Buổi tối hôm nay, anh muốn cho cả thành phố Hà Nội này lại chấn động một lần nữa.
“Anh Phong, quả nhiên là người rộng lượng vị tha, Khải Minh rất kinh nể!” Trong đáy mắt của Tường Khải Minh có chút u ám, nhưng vẫn khách sáo cười nói.
“Một khi đã như vậy, lão già tôi đây cũng không tiên nói nhiều nữa.” Lâm Vạn Quân hơi xua tay, hai mươi vệ sĩ kia lập tức bước sang một bên.
Mãi cho đến lúc này, tất cả mọi người mới đột nhiên thở phào một hơi, áp lực trên người cũng biến mát.
Vừa rồi khi hai mươi vệ sĩ kia tiến lên, thật sự đã dọa sợ không ít người rồi.
Trên người những người đó tần ra một loại khí thế, là khí thể sát thương thật sự, khiến người khác không nhịn được mà sợ hãi run rẩy.
“Giám đốc Lâm, ngài và anh Phong cử trò chuyệnđi, tôi qua bên kia gặp vài người bạn.” Tưởng Khải Minh gượng cười, khách sáo nói với Lâm Van Quân.
“Mời câu Minh cứ tự nhiên.” Lâm Van Quân lạnh nhạt gật đầu.
Đám người Tưởng Khải Minh và Ngô Minh An rồi đi, ngồi ở một nơi rất xa trong sảnh lớn của tiệc rượu.
Những vị khách khác trong tiệc rượu cũng lên tiếng chào hỏi rồi vội vàng rời khỏi đó.
Rất nhanh, mấy người Cao Phong ở bên này, đứng trong một mảnh trống không, chỉ có năm người họ.
Nhưng mà những người đó tránh đi thật xa, lần này không phải vì ghét bỏ, mà là vì không dám khiến mấy người Cao Phong ghét bỏ.
Nhà họ Kim, nhà họ Đường, nhà họ Liễu có lẽ còn không thể chống đỡ được với nhà họ Tường.
Nhưng còn thêm cả một Bất động sản Phong Mai, bốn thế lực này cùng hợp tác với nhau, đừng nói là Tưởng Khải Minh, ngay cả cha anh ta cũng phải thành thật mà cụp đuôi lại thôi,
“Mời cậu Phong!” Lâm Vạn Quân cười ha ha, thoạt nhìn rất bình dị dễ gần nói.
“Mới Giám đốc Lâm” Cao Phong nhìn bộ dạng này
của Lâm Vạn Quân, trong lòng có chút dở khóc dởcười, không nhịn được lắc đầu.
Cuối cùng, tất nhiên vẫn là Cao Phong ngồi xuống trước, Lâm triệu đó mới ngồi xuống theo.
“Mọi người cũng ngồi đi, không cần khách sáo như vậy đâu.” Cao Phong nhìn thoáng qua Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công.
Trải qua chuyện vừa rồi, Cao Phong cũng có thiện cảm với hai người bọn họ hơn.
Có thể vì Cao Phong mà đối đầu với nhà họ Tường, đã đủ để chứng minh lòng trung thành của họ.
Đối với những người trung thành với nh, trước giờ Cao Phong đều sẽ không đối xử tệ bạc với bọn họ.
Lâm Van Quân càng hiểu rõ đạo lý này hơn, hip mắt lại nhìn Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công.
Trong lòng hiểu rõ, từ nay về sau, hai nhà họ Liễu và nhà họ Đường ở Hà Nội, chỉ sợ sẽ nhanh chóng phất lên ở thành phố Hà Nội này rồi.
“Khụ khụ, anh Phong, chúng tôi đứng cũng được, đứng cũng không sao hết.” Liễu Tông Trạch vội vàng mở miệng nói,