Vẻ mặt ông Sáu trắng bệch, sợ đến mức không dám nói lời nào, cây đao trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng “leng keng”.
Chỉ thiếu không có tè trong quần mà thôi.
Mấy chục người thì sao chứ?
Đối mặt với hàng nóng một phát đã có thể giết người, ai cũng không dám làm chim đầu đàn.
“Tốt nhất mày nên nghĩ kỹ đây là nơi nào.”
Vẻ mặt Thái Nhĩ sầm sì, nhưng lá gan vẫn rất to, lớn tiếng quát lên.
“Cao Phong tôi giết người chưa bao giờ lựa chỗ.”
“Chỉ giết một con gà thôi mà, còn muốn tôi tìm cho mấy người một mảnh đất có phong thủy tốt nữa sao?”
Cao Phong từ từ quay đầu, liếc nhìn Thái Nhĩ một cái.
“Mày… Mày…”
Thái Nhĩ cắn chặt răng, trong lòng nghẹn khuất.
Làm sao Thái Nhĩ có thể ngờ rằng trong tay Cao Phong lại có súng được chứ!
Lúc nãy anh ta giống trống khua chiêng đến đây, kết quả là Cao Phong móc ra một khẩu súng, anh ta còn dám tiếng tục làm bậy nữa sao?
Nếu còn tiếp tục làm bậy, rất có thể sẽ chết đó!
“Đừng nói tôi không cho các người cơ hội.”
“Tôi sẽ tha cho các người một lần cuối cùng.”
“Nếu lần sau các người lại đến tìm đường chết, vậy tôi sẽ tiễn các người lên đường.”
Cao Phong nhàn nhạt nói xong, sau đó ngón tay xoay súng vài vòng rồi cất vào trong túi ở eo.
Thái Nhĩ nhíu mày, trong lòng anh ta đang muốn bỏ chạy.
Nhưng chỉ như vậy đã đi rồi, vậy thì mất mặt anh ta quá?
“Tao nói cho mày biết, nhất định tao không để yên chuyện này đâu!”
Trước khi đi Thái Nhĩ còn bỏ lại một câu hăm dọa.
“Đứng lại!”
Cao Phong bỗng nhiên nói lớn.
“Mấy người cảm thấy vừa nãy tôi chỉ hù dọa các người?”
Trong mắt Cao Phong hiện lên tia mất kiên nhẫn, anh thật sự không muốn lãng phí thời gian với đám người này.
“Ha ha, hù dọa với không hù dọa, tao hỏi một câu, mày dám nổ súng sao?”
“Mày có bao nhiêu viên đạn? Mày dám nổ súng thì xác định mày có thể an toàn đi ra ngoài sao?”
“Mày không dám!”
Thái Nhĩ cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Nhưng chớp mắt, Cao Phong ra tay nhanh như tia chớp, nhanh chóng rút súng ra, rồi lại quen thuộc rút chốt an toàn, sau đó bóp cò súng.
“Bằng!”
Một viên đạn ra.
Viên đạn xé gió bay ra, nhắm ngay giữa trán ông Sáu.
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, giữa trán ông Sáu xuất hiện một lỗ thủng đẫm máu.
“A…”
Ông Sáu trợn mắt, không kịp kêu thảm thiết đã ngã ầm xuống đất.
Chết không nhắm mắt.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc hoảng sợ!
“Lãng phí lương thực là một việc cực kỳ đáng xấu hổ.”
“Đập vỡ tô mì của tôi, quá đáng chết.”
Cao Phong từ từ cất súng, vẻ mặt đầy bình tĩnh.
Tựa như với anh mà nói, giết một người giống dẫm chết một con kiến vậy.
“A! Giết người! Anh ta thật sự dám giết người, trời ơi!”
Sau khi mười mấy người phụ nữ đứng đằng xa lấy lại phản ứng thì lập tức hét lên, sau đó chạy ra xa.
Trần Anh Thảo cũng trợn đôi mắt, khó tin nhìn Cao Phong.