“Tôi muốn ông chủ của anh đây ngay xin lỗi tôi!” Ngô Minh Huy nhìn chằm chằm anh Thẩm.
“Ha ha.” Lục Phong cười nhạt, sờ sờ chóp mũi không lên tiếng. Mong muốn của Ngô Minh Huy cứ như nằm mơ giữa ban ngày.
Bởi vì anh ta thậm chí không biết ông chủ của khách sạn quốc tế New Island này bây giờ là ai.
“Cao Phong, anh cười cái gì? Anh còn đứng đó làm gì? Sao không cút nhanh đi?” Hạ Vy lập tức quay đầu lại chửi bới Lục Phong.
Vốn dĩ đã cảm thấy xấu hổ vì không thể vào khách sạn, nhưng bây giờ Cao Phong và Kim Tuyết Mai lại chứng kiến một màn này khiến Hạ Vy càng thêm tức giận.
Cô vốn dĩ muốn vào khách sạn và thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Kim Tuyết Mai, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, cô thậm chí còn không có tư cách bước trên thảm đỏ.
“Chúng tôi là ở khách sạn này, tại sao phải cút? Những người không vào được khách sạn mới phải cút chứ?” Cao Phong cười nhạo.
“Anh đang nói cái gì vậy?” Ngô Minh Huy đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Cao Phong, hắn luôn cảm thấy lời nói của Lục Phong đang ám chỉ mình.
“Cậu Minh Huy! Cậu đừng tức giận, tôi kêu bọn họ đi ngay!” Anh Thẩm nhanh chóng thuyết phục Ngô Minh Huy.
“Loại người gì cũng có thể đến đây. Nếu loại giẻ rách này mà ở trong khách sạn, tôi cả đời này cũng không ở khách sạn này.” Hạ Vy nhếch môi khinh bỉ.
“Vâng, cậu Minh Huy, cô Hạ Vy, tôi sẽ đuổi bọn họ đi.” Anh Thẩm gật đầu, sau đó thay đổi vẻ mặt đột ngột, quát hai nhân viên bảo vệ: “Đuổi bọn họ đi, để họ đứng đây ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu Minh Huy, các người có đủ khả năng gánh hậu quả không? ”
Hai nhân viên bảo vệ không dám sơ suất, vội vàng đuổi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đi.
“Haha, còn muốn vào khách sạn. Chúng ta còn không vào được, các người cho rằng các người là ai chứ.” Hạ Vy chế nhạo trên mặt là sự khinh thường.
Một nhân viên bảo vệ vươn tay giữ lấy xe ba bánh, một nhân viên bảo vệ khác trực tiếp đẩy vào người Cao Phong.
“Tôi khuyên anh, tốt hơn không nên đụng vào tôi.” Cao Phong nhẹ liếc nhìn bảo vệ.
“Tại sao không thể đụng vào anh? Nhanh lên!” Bảo vệ cũng mất hết kiên nhẫn chửi bới Cao Phong tiếp tục đấy Cao Phong.
“Dừng lại!”
Đột nhiên, một tiếng mắng vang lên, cuồn cuộn như sấm.
Hành động của hai nhân viên bảo vệ dừng lại ngay lập tức, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Ngô Minh Huy, Hạ Vy m, và hàng chục thanh niên cũng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nhìn thấy một thanh niên khoảng 30 tuổi, mặc vest chỉnh tề đang đi về phía bên này với vẻ mặt lo lắng.
Trên ngực trái bộ vest của chàng trai trẻ có một bảng tên ánh kim thể hiện chức vị của anh ta trong khách sạn.
“Tổng giám đốc Dương!”
Hơn chục người tiếp tân và đám bảo vệ của anh Thẩm đồng thanh chào hỏi.
“Quý cậu, sao mấy người dám chặn quý cậu đây lại!”
Dương Mai Bằng – Tổng giám đốc khách sạn khẽ vẫy tay, vẻ mặt căng thẳng, bước nhanh về phía Ngô Minh Huy. Ngô Minh Huy sửng sốt, sau đó trên mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm, xem ra, ngay cả Dương Mai Bằng cũng không dám động đến anh. Đội trưởng đội bảo vệ của anh Thẩm không hiểu rõ tình hình chặn anh lại, Dương Mai Bằng chắc hẳn là phải hiểu chứ?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Vy và Ngô Minh Huy hiện ra vẻ kiêu ngạo ngút trời. Lúc này bọn họ trông cứ như thần tiên tít trên chín tầng mây, cứ như là bậc vua chúa, sinh ra đã cai quản chúng sinh.
“Chuyện… chuyện này… ” Đội trưởng đội bảo vệ của anh Thẩm bày ra vẻ mặt khó coi, nói nhỏ: “Tôi không biết người hôm nay phải nghênh đón… lại là cậu Ngô…”
Kim Tuyết Mai khẽ thở dài, có vẻ như tối nay lại khiến Hạ Vy bị shock rồi. Có thể tưởng tượng ra lát nữa lúc Hạ Vy được gọi lên thảm đỏ sẽ dùng những từ ngữ gì để chế giễu bản thân.
Ngô Minh Huy thấy Dương Mai Bằng đi về phía mình, mặt tràn đầy kiêu ngạo, lên giọng: “Giám đốc Dương, buổi tối ngày hôm nay, mấy người khiến tôi rất không hài lòng!”
“Cậu Ngô cũng tới ạ?” Dương Mai Bằng nghe vậy rất bất ngờ, dường như bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của Ngô Minh Huy.
Ngô Minh Huy ngẩn người ra, nhíu mày nói: “Tôi nói gì ông không nghe rõ sao? Buổi tối ngày hôm nay, mấy người khiến tôi rất không hài lòng!”
“Cậu không hài lòng thì liên quan gì đến chúng tôi? Cậu Ngô tránh ra đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quý cậu.” Vẻ mặt Dương Mai Bằng bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng đẩy Ngô Minh Huy ra, đi thẳng về phía Cao Phong.
Tất cả mọi người và Ngô Minh Huy trong chốc lát ngơ cả người, Dương Mai Bằng lại dám đẩy Ngô Minh Huy? Còn không ngừng bảo Ngô Minh Huy tránh ra, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của quý cậu? Vậy “quý cậu” này… là ai?