“Mọi người còn nhớ những lời Hoàng Phủ Đao Hàn từng nói không? Thể chất cơ địa của Cao Vũ là kiểu chỉ cần gặp phải kẻ mạnh thì sẽ trở nên mạnh hơn, là người thích hợp tập võ trời sinh!”
“Thể chất đó như một khẩu súng bắn đạn vậy, áp lực càng lớn thì lại càng tạo ra được sức công phá lớn hơn! Nghĩ lại cái hồi bá chủ chiến đấu với chiến binh Nhật Bản Mạc Nhiên Thần…”
Mọi người nói chuyện đến đó thì tất cả mọi âm thanh đều dừng lại.
Những chiến binh thị trấn Biển Đông cùng nhớ lại một nhát kiếm rung động lòng người của Cao Phong trong buổi Đại hội Võ lâm tranh bá.
Rõ ràng khi đó Cao Phong cũng còn lại chút hơi tàn cuối cùng nhưng lại bộc phát ra được sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có.
Một kiếm chém ngang, chiến binh Nhật Bản Mạc Nhiên Thần nhanh chóng bay lên cao mấy mét.
“Hôm đó chắc chắn Cao Vũ bá chủ đã đột phát ra sức mạnh vượt qua khỏi giới hạn.”
“Tôi từng xem được một tin tức, một người cha đã di chuyển một chiếc xe hơi nhỏ nặng cả tấn để cứu lấy đứa con của mình.”
“Tôi cũng có xem, khi đó ông ấy nóng lòng cứu con nên làm được, sau đó thì hoàn toàn không thể di chuyển được dù chỉ là một chút.”
“Thật ra anh Cao Vũ cũng thế, chỉ có những lúc tình cảm trong lòng con người tôi dâng trào lên đến đỉnh điểm, là người một chí tình chí nghĩa thì mới có thể phát ra sức mạnh vượt qua cả giới hạn!”
Hướng Hạo Nam của nhà họ Hướng, Hoàng Phủ Đao Hàn của nhà họ Hoàng Phủ, Chương Võ Trạch nhà họ Chương và rất nhiều chiến binh tinh nhuệ của thị trấn Biển Đông cùng tập trung ánh mắt về một phía, vẻ mặt đầy kính trọng.
Cao Phong là chiến binh của thị trấn Biển Đông, là bá chủ tất cả mọi người cùng công nhận.
Ở trong lòng bọn họ, bá chủ vĩnh viễn không bao giờ thất bại.
Bọn họ vô cùng tin tưởng vào điều này.
Trong cuộc chiến.
Hai bên vẫn đang chiến đấu đẫm máu bên kia!
Cao Phong như loài sói hoang hung hãn cứ chém giết không ngừng, chiến đấu đẫm máu.
Dù kẻ dịch có hung hãn đến mức nào đi nữa thì anh vẫn không lùi dù chỉ là nửa bước, thậm chí còn phát ra sức mạnh vượt xa cả đối thủ, chèn ép hết tất cả mọi người.
Sức cùng lực kiệt, dùng tín ngưỡng kiên định, dốc hết tất cả mọi sức lực cuối.
“Phụt!”
“Phập! Leng keng!” Máu tươi, vẫn không ngừng chảy xuống.
Chiến đấu, vẫn chưa dừng lại…đình chỉ…
Chém giết không ngừng, máu tươi liên tục chảy xuống.
Chiến đấu đẫm máu, nửa bước cũng không lùi!
Bảo vệ nửa phần giang sơn, vượt qua những năm tháng phí hoài!
Một người một kiếm ngạo nghễ, bảo vệ nửa vùng trời sông nước!
Mọi người xung quanh gặp lại Cao Phong trong trạng thái đẫm máu này một lần nữa thì cảm thấy chết lặng.
Sau khi đánh xong một trận, Cao Phong lại chém thêm một người nữa.
Hơn ba mươi tinh anh hộ vệ của nhà họ Diệp đã mất hết một phần ba.
Còn Cao Phong cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Cả người anh toàn là miệng vết thương, ngực cũng bị chém, chiếc áo sơ mi đã bị chém rách tạo thành miệng vết thương sâu đâu đó một centimet.
“Ha ha…” Trên gương mặt đầy máu tươi của Cao Phong là nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.
Anh không hề quan tâm đến những miệng vết thương trên người.
Ít nhất thì anh vẫn có thể chịu đựng được những đau đớn đó.
“Tốt lắm, bớt được kha khá người rồi.”
“Bây giờ tôi sẽ tiễn nốt đám còn lái”
Cao Phong nắm lấy thanh kiếm không ngừng lấy máu, ánh mắt lạnh lẽo khát máu chậm rãi lướt qua mọi người.
Trạng thái không được ổn lắm nhưng sắc mặt lại cực kì kiên quyết.
Giống như vị anh hùng can đảm trên chiến trường khiến con người tôi cảm thấy run sợ.
Còn lại hơn hai mươi hộ vệ nhà họ Diệp, bấy giờ tất cả bọn họ đều trợn trừng hai mắt, cảm thấy hết sức hoảng hốt.
Bọn họ được chọn làm hộ vệ cho nhà họ Diệp thì chắc chắn không thể là mặt hàng đầu đường xó chợ.
Chương 3091
Bất kì một người nào trong đội hộ vệ cũng được tuyển chọn cực kì tỉ mỉ, hết vòng này đến vòng khác.
Thậm chí có rất nhiều người còn từng được ra chiến trường giết địch, từng tham gia vào chiến tranh thật sự.
Thế nhưng bấy giờ, đối mặt với tên Cao Phong chẳng khác gì ác ma đến từ địa ngục máu thế này, họ lại sợ…
Nỗi sợ đến từ tận đáy lòng.
Cao Phong mạnh mẽ, Cao Phong khủng bố cùng với sự kiên cường, thể sống chết không lùi bước của anh nữa…
Một một tính cách, mỗi một biểu hiện đều khiến tất cả bọn họ giật mình kinh hãi!
Đội hộ về nhà họ Diệp gần một trăm người, bây giờ sau một trận huyết chiến thì chỉ còn sót lại hơn hai mươi người.
Còn Cao Phong thì vẫn sừng sững không ngã như cũ.
Trong tình huống đó thì làm gì có ai không hoảng hốt được cơ chứ?
“Nào, tiếp tục!” Cao Phong cong môi lên, đột nhiên hít sâu một hơi và leo về phía những người còn lại.
“Rầm!” Chẳng mấy chốc thì lại là một phen hỗn chiến.
Thế nhưng dù rằng Cao Phong tập võ từ nhỏ, thể chất cực kì mạnh mẽ nhưng suy cho cùng thì anh vẫn là một người bình thường.
Trước đó, bọn họ vẫn cố gắng chống đỡ nhưng bấy giờ thể lực lại dần dần cạn kiệt.
Dù là tốc độ phản ứng hay sức mạnh để vung kiếm lên cũng không thể bằng được trước đó.
Đối diện với anh là những hộ vệ tinh anh của nhà họ Diệp, nếu như đánh tay đôi thì hẳn là chẳng có một kẻ nào có thể đánh lại Cao Phong.
Thế nhưng bọn họ thắng ở chỗ đông người.
Dù có đánh luân phiên thì Cao Phong vẫn dần dần bị mài mòn đến tình trạng kiệt sức, sau đó bị người tôi chém giết.
“Keng keng!” Bỗng nhiên có hai tên áo đen nhanh chóng giơ kiếm lên, một trái một phải nhanh chóng tấn công.
Cao Phong không tránh được, chỉ có thể liên tục lùi về phía sau và giơ kiếm lên để cản lại.
Có mảnh vải đen trói chặt thanh kiếm lại nên không còn tình huống nó rời khỏi tay nữa.
Thế nhưng bởi vì thể lực không thể gắng gượng được nữa nên chẳng những tốc độ vung kiếm lên chậm lại rất nhiều mà sức mạnh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.
“Keng! Keng! Keng!”
Đúng lúc đó, một thanh niên áo đen bất ngờ vung nắm đấm lên, đấm mạnh vào ngực Cao Phong.
Mỗi một cú đấm đều đánh vào miệng vết thương của Cao Phong.
Cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan đó thấm đến tận xương tủy, khiến Cao Phong phải hít lấy khí lạnh.
Miệng vết thương đang chảy máu không ngừng rồi, bấy giờ lại trúng thêm hai đấm mạnh thật mạnh thì chẳng khác gì đang xát muối lên vết thương.
“Bộp bộp bộp!” Cuối cùng thì Cao Phong cũng không thể gắng gượng được nữa, cứ lùi lại không ngừng.
Thanh kiếm trong tay cũng kéo một vệt dài trên đất tạo thành tiếng vang chói tai.
“Cao Kình Thiên! Đi chết đi!”
Một thanh niên với dáng người khôi ngô vạm vỡ lao tới, chẳng nói chẳng rằng lao vụt với tới tốc độ cực nhanh từ vài mét.
Vọt đến với tốc độ rất nhanh, cơ thể nhanh chóng nhảy lên và đấm một cú thật mạnh vào ngực Cao Phong.
“Bốp bốp!” Một cú đấm không hề nương nhẹ một tí nào, ngay chính giữa ngực Cao Phong.
“A!” Cao Phong không thể nhịn được hét lên thật to, cả người cũng đánh mất kiểm soát lùi lại mấy bước.
“Hư!” Cao Phong nghiêng về một phía, liên tục hít sâu.
Cùng lúc đó, anh giơ tay trái ra che kín miệng vết thương trên ngực, sắc mặt trắng bệch.
Chiến đấu lâu như vậy, lại chảy rất nhiều máu tươi.
Nếu đổi thành bất kì một người nào thì chắc bây giờ cũng đã không thể đứng được nữa rồi.
Nhưng Cao Phong vẫn đứng rất thẳng, một tay cầm kiếm cố gắng cầm cự, giữ vững thăng bằng cho cơ thể.
Cuối cùng anh vẫn đứng thẳng dậy.
Thế nhưng lưng cũng hơi cong xuống, hơn nữa còn run run.
Dường như bây giờ chỉ cần mỗi một cơn gió thôi là đủ để thổi anh ngã xuống đất.
“Tranh thủ cơ hội này, lấy mạng tên đó! Giết nó đi!”
Chương 3092
Kẻ giơ chân đá Cao Phong lùi lại đột nhiên hét lên thật to, sau đó giơ con dao trong tay lên, vọt về phía Cao Phong.
Còn lại hơn mười hộ vệ nhà họ Diệp cũng nhanh chóng lao lên.
Từ đầu đến cuối cứ bị Cao Phong đè đầu cưỡi cổ đánh khiến trong lòng bọn họ cảm thấy uất ức khó chịu không thể tả nổi.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để trút giận thì làm sao bọn họ bỏ qua cho được?
Hơn hai mươi người giơ dao kiếm trong tay lên, nhào tới như sói đói, chém về phía Cao Phong.
Không có bất kì người nào dám nghi ngờ, nếu như hơn hai mươi người này cùng ra tay một lúc thì chắc chắn Cao Phong sẽ bị chém thành miếng vải rách trong nháy mắt.
Hơn hai mươi người cùng đâm vào người thì chắc Cao Phong sẽ thành thịt vụn luôn ấy chứ nhỉ?
Bấy giờ, tim của rất nhiều người dâng lên đến cổ họng.
Tuy mặt Liễu Tông Trạch không có biểu cảm gì đặt biệt, nhưng cũng đã chậm rãi đặt tay lên khẩu sóng chuẩn bị bóp cò.
Không chỉ riêng mình Liễu Tông Trạch và rất nhiều binh sĩ Phong Hạo cũng đã lặng lẽ mò tay vào vũ khí nóng trong tay mình.
Nếu như đó là khoảnh khắc sống còn của Cao Phong thì chắc bọn họ chẳng rảnh để quan tâm đến quá nhiều thứ như thế.
Cái gì mà cá cược với cả quy tắc, đặt trước mặt tính mạng của Cao Phong thì những thứ đó chẳng là gì cả.
“Dừng tay!”
Đúng lúc đó thì bỗng nhiên có một tiếng quát mắng vang lên.
Hơn hai mươi hộ vệ của nhà họ Diệp nghe thấy giọng nói đó thì đột nhiên dừng bước, không dám đi tới.
Bởi vì giọng nói đó chính xác là giọng ông cụ nhà họ Diệp.
Mọi người cũng hơi khó hiểu nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Chỉ có mỗi mình Cao Phong vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc, tranh thủ cơ hội lần này, liên tục hít sâu để điều chỉnh hơi thở.
Tranh thủ khoảng thời gian không dễ gì có được này để cố gắng hết sức, lấy lại thể lực.
“Cao Phong, cậu vẫn còn muốn cố nữa ư?” Thái độ của ông cụ Diệp cực kì ngạo nghễ, vẻ mặt đầy tự tin như thể ông tôi đã ăn chắc được Cao Phong, dường như trong mắt ông tôi thì Cao Phong chỉ là một con kiến.
Là loài động vật nhỏ bé có thể giết chết bằng một đầu ngón tay.
“Chưa thấy được vợ mình thì tôi sẽ không dừng lại.”
Cao Phong không hề ngẩng đầu lên, cắn răng trả lời, anh vừa nói vừa nắm chặt mảnh vải đen đang buộc vào tay.
“Ngông cuồng! Cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.”
“Nể tình những người đi trước của nhà họ Cao, những người đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này, tôi có thể cho cậu một cơ hội.”
Trong mắt ông cụ nhà họ Diệp là vẻ khó lường, trông cứ như đang trêu tức.
Nghe đến đó, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông cụ nhà họ Diệp vài giây.
Không biết vì sao, Cao Phong cứ có cảm giác ánh mắt của ông cụ nhà họ Diệp lúc này trông cực kì trêu ngươi.
Thế nhưng đằng sau vẻ trêu ngươi đầy khó chịu đó là một thứ gì đó rất khác.
Thế nhưng Cao Phong của giờ phút này không thể nhìn thấu và cũng không thể suy nghĩ ra được.
“Cơ hội gì?” Cao Phong nhíu mày hỏi.
“Chỉ cần bây giờ cậu quỳ gối xuống cầu xin tôi là được!”
“Cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi buông tha cho cậu, xin lỗi tất cả mọi người nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Mặt khác, cậu còn phải mang theo cả nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng cúi đầu trước nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Nếu như cậu có thể làm được những điều tôi nói thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng, có lẽ nếu như tâm trạng tôi vui vẻ còn cho cậu biết về tin tức của Kim Tuyết Mai đấy.”
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt cứ bí ẩn kỳ lạ nhìn Cao Phong.
Ông tôi vừa mới nói xong thì rất nhiều người đằng sau Cao Phong đã không thể thở nổi.
Nhất là đám người Liễu Tông Trạch, một đám hận nghiến răng nghiến lợi.
Thân phận của Cao Phong là gì?
Bắt Cao Phong phải quỳ xuống xin lỗi nhà họ Diệp, cầu xin bọn họ tha thứ và còn muốn cả nhà họ Cao phải cúi đầu với nhà họ Diệp?
Chương 3093
Đúng là ăn nói vớ vẩn.
Nếu như Cao Phong là người yếu đuối như thế thì nhóm Liễu Tông Trạch đã không khăng khăng một lòng đi theo anh.
Quả nhiên, Cao Phong nghe được những lời ông cụ nhà họ Diệp nói thì không nhịn được cười lạnh.
Nhà họ Cao là cả tâm huyết của ông cụ nhà họ Cao thì làm sao có thể tùy tiền đưa ra được?
Năm đó ông cụ nhà họ Cao không muốn bước vào thủ đô, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng nên mới quyết định ở lại Đà Nẵng định cư.
Thế nhưng ông cụ nhà họ Diệp lại muốn Cao Phong mang theo cả nhà họ Cao cúi đầu, đúng là ảo tưởng sức mạnh.
Mặt khác, Cao Phong là người đàn ông của Kim Tuyết Mai.
Làm gì có cô gái nào muốn người đàn ông của mình là kẻ mềm yếu, chỉ cần người tôi bảo quỳ là quỳ?
Nếu Cao Phong làm thế thật thì dù có cứu được Kim Tuyết Mai, với tính cách của cô thì chắc cũng không hề vui vẻ một tí nào.
Vì thế, Cao Phong nhất quyết không thể quỳ vì Kim Tuyết Mai.
Chỉ với hai nguyên nhân đó thôi lời ông cụ nhà họ Diệp nói đã buồn người không thể tả nổi rồi.
Cao Phong, lại không hề lo lắng một tí nào.
“Người con gái của tôi thì tôi sẽ tự mình đi cứu! Cứ bằng chính đôi tay của mình.”
“Chứ không phải là dựa vào sự bố thích của người khác.”
“Thế nên hãy mau dẹp những cái suy nghĩ vớ vẩn đó của ông vào đi, chờ tôi qua đó.”
Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người dậy, thanh kiếm quẹt một đường dưới đất, nói từng chữ từng chữ một, cực kì khí phách.
“Với tình trạng của cậu bây giờ đấy ư? Cậu nên biết rằng tôi đang cho cậu cơ hội đấy.
Ông cụ Diệp cười lạnh, nhìn chằm chằm Cao Phong.
Thế nhưng chẳng hiểu sao Cao Phong lại có cảm giác ánh mắt của ông tôi còn mang một ý nghĩa nào khác.
Dường như điều ông ấy đang cất giấu đó là bảo anh đừng đồng ý?
Bấy giờ Cao Phong cũng không thể chắc được ánh mắt mình.
Yêu cầu đó là do ông cụ nhà họ Diệp đưa ra nhưng ông tôi lại không muốn để anh đồng ý tức là sao?
Thế nhưng dù ông cụ nhà họ Diệp có suy nghĩ gì thì Cao Phong cũng sẽ không đồng ý.
“Tôi không muốn lấy cơ hội này.”
“Tình trạng của tôi bây giờ có thể làm gì được ư? Tôi có thể đi từng bước, từng bước đến trước mặt ông.”
“Ông cứ đứng đó chờ đi, con mẹ nó dù tôi có phải chết cũng phải qua tới được đó.” Cao Phong đột nhiên vung kiếm lên, lời nói cực kì khí phách.
“Được!”
Ông cụ nhà họ Diệp cười lạnh, sau đó vỗ tay cười nói: “Cậu rất tự tin! Thế nhưng tự tin quá thì nó sẽ thành tự phụ!”
“Một khi đã như vậy thì hôm nay tôi sẽ bỏ thêm một vài thứ vào vụ đặt cược.”
“Nếu như cậu có thể lấy tình trạng bây giờ, phá hủy tất cả mọi chướng ngại vật để đi tới trước mặt tôi thì từ nay về sau nhà họ Diệp của thủ đô sẽ cúi đầu trước nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng!”
Những lời ông cụ nhà họ Diệp nhanh chóng khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó ngu người.
Cái này… Là thật hay đùa gì đấy?
Rõ ràng là nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc đứng đầu thủ đô mà lại muốn cúi đầu trước nhà họ Cao của Đà Nẵng ư?
Rốt cuộc là do ông cụ nhà họ Diệp diên rồi hay là ông tôi đang có những suy nghĩ gì đó khác?
Thế nhưng bấy giờ cả Diệp Thiên Long cũng híp mắt lại, trong lòng cứ băn khoăn suy nghĩ, hoàn toàn không thể đoán ra được suy nghĩ của ông cụ nhà họ Diệp bây giờ.
Có điều dù là Diệp Thiên Long hay tất cả những người trong nhà họ Diệp thì cug4 không có ai nói gì.
Ông cụ đã đưa ra quyết định, những đứa con cháu trong nhà như bọn họ có cảm thấy không phục thì cũng không biết phải làm thế nào.
Cao Phong khẽ nhíu mày, đối diện với ông cụ Diệp như thế khiến anh bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Anh cứ có cảm giác ông cụ làm thế vì một mục đích sâu xa nào đó.
“Tất nhiên, tôi bỏ thêm điều kiện đặt cược cho cậu thì tôi cũng phải có thêm một vài điều.”
“Nếu như cậu không thể đi đến trước mặt của tôi thì từ này về sau nhà họ Cao của cậu phải cúi đầu trước nhà họ Diệp.”
“Cậu có dám đồng ý không?” Ông cụ nhà họ Diệp nắm lấy cây gậy, tay kia vuốt ve chòm râu.
Chương 3094
Trông bộ dạng buông cần câu của ông tôi như thể đã nắm trong tay tất cả mọi thứ.
Bấy giờ, Cao Phong lại im lặng.
Lấy cả nhà họ Cao, tất cả tâm huyết của ông cụ để làm tiền đặt được.
Cao Phong là người hiểu rõ trạng thái của mình bây giờ nhất, có thể nói là không bằng một phần trăm của thời kì đỉnh cao.
Trong tình huống này, anh thật sự không thể chắc chắn mình sẽ thắng chắc.
Nhỡ đâu anh thua thì sao?
Chẳng lẽ anh phải chắp hai tay nhường nhà họ Cao cho người khác ư?
“Cao Kình Thiên, đừng khiến tôi phải khinh thường cậu.”
“Trước đây ông nội cậu từng là một chiến tướng xuất sắc, cậu là con cháu của ông ấy mà chỉ có từng đó gan thôi ư?” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh, cố tình dùng giọng khinh thường để nói với Cao Phong.
“Dùng cái phép khích tướng đó với tôi cũng vô dụng thôi.” Cao Phong lạnh lùng nhìn ông cụ nhà họ Diệp với ánh mắt sắc lẹm, nói: “Chỉ là tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này!”
“Được!”
“Tóm cậu tôi!”
Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên vỗ tay và hét lên thật to, ra lệnh tấn công.
Hơn hai mươi hộ vệ còn lại của nhà họ Diệp bỗng chốc hóa thành cả đàn sói hung hãn, cùng nhau lai về phía Cao Phong.
Bọn họ giơ dao kiếm lên, ánh nắng phản chiếu lại liên tục khiến con người tôi chói mắt như ánh đèn huỳnh quang.
Tia sáng lạnh lẽo lập lòe, lưỡi dao xé toang bầu không khí.
Trong đáy mắt Cao Phong là một mặt hồ phẳng lặng.
Sau đó, sự bình tĩnh ấy bị phá vỡ, biến thành ý chí chiến đấu không gì có thể so sánh được!
Nếu thắng thì anh chẳng những có được tin tức của Kim Tuyết Mai mà còn có thể lấy được nhà họ Diệp, đặt nó trong lòng bàn tay nhà họ Cao, thoải mái sử dụng.
Nếu thất bại, tất cả mọi thứ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vào hư không.
Anh không chỉ mất đi nhà họ Cao mà có thể còn mất đi cả Kim Tuyết Mai.
Thế nên bây giờ anh đã không còn một đường lui nào nữa.
Một là thắng, hai là chết trận!
Chỉ có hai con đường đó mà thôi, chẳng còn một đường nào để Cao Phong chọn lựa.
Không thể quay đầu, chỉ có cuộc chiến đẫm máu.
Cao Phong không cho phép mình thất bại trong trận chiến này.
“Đã thế thì tới đi!”
Cao Phong hét lớn, đột nhiên có một nguồn sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có.
Bấy giờ, hai mắt Cao Phong trợn tròn, trong người là ý chí chiến đấu mạnh mẽ chợt bùng lên trong người.
Chiếc áo khoác rách nát đó cứ bay phất phơ trong gió.
Bấy giờ, Cao Phong chẳng khác gì một chiến thần bất bại khiến con người tôi cảm thấy rung động!
“Hưm!”
Lý tướng thấy thế lại kiềm lòng không đậu hít khí lạnh!
“Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy! Đúng rồi! Lúc trước Cao tướng cũng có khí thế này, sau đó một trận chiến thành danh, trở thành chiến vương!
“Cái này… Khí thế mạnh mẽ quen thuộc như thê!”
Lý tướng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhưng cũng không thể nhịn được nước mắt, hốc mắt đỏ ửng lên, sau đó rơi lệ.
Ánh mắt Diệp Thiên Long cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, không thể tin được nhìn Cao Phong đang đứng đó.
Nói chính xác hơn là tất cả những người có xuất thân là binh lính có mặt ở đây đều phải trợn trừng hai mắt ra nhìn.
Ý chí chiến đấu mãnh liệt tỏa ra từ người Cao Phong là thứ chỉ có những người chinh chiến trên chiến trường đẫm máu quanh năm thì mới rèn luyện ra được!
Thế nhưng anh chỉ là một thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi thôi thì lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ như vậy?
“Nếu như anh nhập ngũ thì chắc chắn có thể đứng trên tôi một đầu, hạ gục tất cả mọi người.”
“E là một khi cậu tôi có cơ hội nhập ngũ thì chắc chắn có thể trở thành vị tướng trẻ tuổi nhất nước tôi!”
Chương 3095
Trong mắt Lý tướng là vẻ xúc động không cách nào tả thành lời.
Cao Kình Thiên!
Ông ấy nhất định phải tìm cơ hội báo cáo cho cấp trên để kéo Cao Phong và trong quân ngũ.
Một người có tài năng xuất sắc như thế thì nhất quyết không thể để anh lang thang bên ngoài như vậy được!
Trước đó thì Lý tướng vẫn còn cảm thấy lo lắng mình phải làm gì để giải quyết chuyện ngày hôm nay.
Thế nhưng bây giờ ông ấy đã có quyết định.
Nếu kế hoạch này thành công thì có thể bảo đảm Cao Phong bình yên vô sự.
“Bốp! Keng keng!” Cao Phong cầm thanh kiếm trong tay, sau tiếng hét lớn là thanh kiếm chém xuống thật mạnh.
“Keng keng!”
Thanh niên mặc đồ đen đấm vào ngực Cao Phong trước đó đã bị anh chém một nhát vào cổ tay, con dao trong tay người đó đã rơi xuống đất.
“Phụt!”
Mũi kiếm Cao Phong cực kì sắc kén, anh kéo thanh kiếm thành một vệt dài dưới đất.
“A!” Thanh niên đồ đen hét lên thảm thiết, quần áo trước ngực đã bị Cao Phong chém nát, tạo thành vết thương dài đến hai mươi centimet.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Cao Phong giơ tay lên như một tia chớp, nắm chặt thành đấm và tung ba cú vào người tên kia.
Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.
Sau ba cú, miệng người thanh niên đó liên tục trào máu tươi, sau đó đã bịch xuống đất.
Tất cả những điều đó đều xảy ra trong chớp nhoáng.
Chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi mà Cao Phong đã chém được một người.
Anh không hề do dự bước chân tới, hơi thở chết chóc bao phủ lấy người anh, máu tươi loang lỗ làm tăng thêm cảm giác tiêu điều đáng sợ.
Bấy giờ, giữa Cao Phong và ông cụ Diệp chỉ còn cách nhau không tới mười lăm mét.
Và khoảng cách mười lăm mét đó lại có hai mươi hộ vệ tinh anh của nhà họ Diệp chặn đánh.
Đó cũng là lực lượng bảo vệ cuối cùng của nhà họ Diệp.
Từ khi Cao Phong bắt đầu đánh cược với ông cụ nhà họ Diệp thì anh chưa từng lùi lại dù chỉ là nửa bước, cứ đi thẳng về phía ông cụ.
Tất nhiên hai mươi hộ vệ nhà họ Diệp không muốn nhìn thấy điều đó, tất cả đều lao tới ngăn cản, thế nhưng đến tận giờ phút này thì Cao Phong vẫn không lùi lại hoặc là tránh né.
Tay cầm kiếm của anh vẫn vung lên không ngừng như thể đang sử dụng nguồn sức mạnh cực lớn, không ai có được.
Không ai có thể biết rằng rót cuộc Cao Phong đã đến giới hạn cuối cùng của mình hay chưa.
Bấy giờ trên mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thể nhìn ra!
“Phập! Phút!” Lại có một người phải ngã xuống.
Trước khi thanh niên áo đen đó ngã xuống thì đã kịp để lại thêm một vết thương trên người Cao Phong.
Anh vẫn chẳng màng tới, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi một bước đi là khoảng cách với ông cụ nhà họ Diệp được rút ngắn lại.
“Bốp!” Từng bước chân đó cũng là những nhát kiếm liên tục chém ra.
Bấy giờ, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều ngu người.
Bọn họ trừng lớn hai mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong không rời.
Anh đi ba bước lại dừng, đi năm bước lại đứng như thể đó là nhịp điệu anh dùng để điều khiển trận chiến này.
Ba bước dừng lại có thể đẩy lùi một hộ vệ của nhà họ Diệp.
Nam bước đứng lại chắc chắn có thể chém ngã một thanh niên áo đen.
Không sai một li một tí nào, mỗi một bước chân đền cực kì chính xác.
Năm bước một người, chẳng có nhát kiếm nào lưu tình.
Thử nhìn lại hộ vệ nhà họ Diệp vào lúc này, dường như đều nằm lăn dưới đất vì đòn tấn công của Cao Phong.
Tất cả mọi người đều rung động.
Tên Cao Phong này có còn là người không?
Sức chiến đấu của anh đã đáng sợ đến mức này ư?