“Bốp!”
Trong nháy mắt, Cố Minh Tuấn thẹn quá thành giận, ông ta tát cho Lâm Vạn Quân một bạt tai ở trên mặt.
Lâm Vạn Quân miễn cưỡng chịu một bạt tai, nhưng ông ấy không hê có một chút phẫn nộ, mà ngược lại, trong mắt của ông ấy hiện lên vẻ trêu tức và thương hại.
Mặc dù chó điên tạm thời thắng thế, cho dù chó có cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đi chăng nữa nhưng vĩnh viễn ông ta cũng chỉ là một con chó điên mà thôi.
Vĩnh viễn như vậy thôi, ông ta sẽ không làm nên việc lớn được.
Đồng thời, thời gian mà con chó điên này chết cũng không xa nữa rồi.
Lúc này Cố Minh Tuấn ở trong mắt Lâm Vạn Quân đã nghiễm nhiên trở thành người sắp chết.
Làm sao ông ấy có thể tức giận và cãi nhau tay đôi với người sắp chết chứ? “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, ông nói ngay, ông có chịu nói không?”
Cố Minh Tuấn bóp cổ Lâm Vạn Quân lần thứ hai, giọng nói của ông ta tràn đầy sự uy hiếp.
Vừa nói, bàn tay của Cố Minh Tuấn lại càng không ngừng dùng sức, mạnh mẽ bóp chặt cổ của Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân cảm thấy vô cùng khó thở, vẻ mặt của ông ấy đỏ lên, nhưng ông ấy không hề mở miệng van xin dù chỉ một câu.
“Nếu như ngày hôm nay ông không chịu nói thì tôi sẽ bóp cổ ông cho ông chết mới thôi!”
“Đừng tưởng tôi không dám, chuyện gì tôi cũng dám làm đấy!”
Cố Minh Tuấn nhìn chăm chăm Lâm Vạn Quân, bàn tay ông ta lại bắt đầu bóp cổ mạnh hơn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động của Cố Minh Tuấn vang lên.
Cố Minh Tuấn căm hận trừng mắt nhìn Lâm Vạn Quân một lúc, sau đó ông ta lấy điện thoại di động ra nghe.
Thời gian này, ngoại trừ Cao Bằng thì không ai có thể gọi điện thoại cho ông ta.
Đó là điện thoại của Cao Bằng nên Cố Minh Tuấn cũng không dám không nhấc máy.
“Đúng vậy, cậu Bằng, tôi đến cho Lâm Vạn Quân ăn chút cơm, nếu như ông ta chết đói thì chúng ta cũng không tiện bàn giao với gia tộc ạ…”
“Được rồi, được rồi, Bằng thiếu gia, tôi lập tức trở về ”
Cố Minh Tuấn nhận điện thoại, cúi người gật đầu nói, sau đó tắt điện thoại bỏ vào trong túi.
Bộ dạng vừa rôi khúm na khúm núm, so với Cố Minh Tuấn lúc trước thì thật sự như hai người khác nhau.
“Ha ha, ông đúng là có tố chất làm chân chó đấy.”
Lâm Vạn Quân cười lạnh một tiếng.
“Ha ha ha! Lâm Vạn Quân, ông muốn chọc cười chết tôi à?”
“Ở cái thời kì kỹ nữ dở khóc dở cười, ông còn có sức mà khinh thường tôi à?”
“Cho dù tôi là cái chân chó, thì cả ngày tôi cũng có thể được ăn ngon rôi nhậu nhẹt, ra cửa thì được xe sang trọng đưa đón, tôi cũng được xem là khách quý ở bất cứ đâu nơi thành phố Hà Nội này.”
“Còn ông, ông nhưng cũng có đức độ nhỉ! Ông trải qua ngày tháng gì? Mấy tháng không thấy ánh mặt trời, ăn cơm uống nước đều là tôi bố thí cho, ngày cả tên ăn mày cũng không bằng.”
“Ông nói xem, ông có cái sức mạnh gì chứ, nhìn xem cũng không bằng chân chó như tôi?”
cơ thể Cố Minh Tuấn hơi nghiêng vê trước, một phát tháo khẩu trang xuống, cười lạnh nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân cũng không nói nữa, cứ mang vẻ mặt thương hại như thế mà nhìn Cố Minh Tuấn.
Giống như Cố Minh Tuấn trong mất của ông ấy rất đáng thương cảm.
“Bớt dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi! Nói cho ông biết tin này, Bằng thiếu gia lập tức sẽ bắt Kim Tuyết Mai, người phụ nữ của Cao Phong đến tay, ha ha!”
Cố Minh Tuấn cười ha ha.
Lâm Vạn Quân biến sắc, lạnh lùng nhìn Cố Minh Tuấn.
“Lân trước không phải tôi nói với ông rồi à? Kim Tuyết Mai thế mà không có chết!”
“Có thế Cao Phong cũng không có thế tránh được một kiếp! Đây cũng là số mệnh! Tên Cao Phong này, vốn là nên chết.”
Cố Minh Tuấn bỏ lại một câu, xoay người muốn rời đi.
“Nếu cô Kim Tuyết Mai phải chịu nửa điểm tổn thương, tôi cam đoan các người sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Lâm Vạn Quân bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Minh Tuấn.
“Ha ha, ông có tư cách gì mà nói như vậy?”
Cố Minh Tuấn chậm rãi dừng chân rồi lại cười lạnh nói.