“Đúng vậy, suy nghĩ của cháu với ông nội hoàn toàn khác nhau.” Cao Phong khẽ gật đầu.
Đại đạo ba ngàn, Cao Phong chỉ muốn vâng theo nội tâm của mình, bước lên con đường của riêng mình. Cho nên vứt bỏ tệ đoan hiện tại của nhà họ Cao, biến nhà họ Cao trở thành nơi độc tài của mình là điều tất yếu. Bởi vì dù anh đưa ra quyết định sai lầm, thậm chí rất có khả năng sẽ làm hại nhà họ Cao, rước lấy họa lớn cho dòng họ, nhưng ít ra anh sẽ cố gắng bảo vệ người chung quanh mình được an toàn. Song nếu anh ủy quyền thì không thể bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện khác. Chung quy có nhiều lúc mọi người sẽ đưa ra yêu cầu bỏ nhỏ bảo vệ lớn, đây là chuyện rất bình thường.
Đã trải qua quá nhiều chuyện, Cao Phong không muốn tùy tiện chuyển giao quyền lực. Giống như lúc trước ở Hà Nội, Phạm Thanh Nhiên đại náo Hà Nội, vận dụng tất cả lực lượng muốn ép Cao Phong chịu thua, thậm chí rất nhiều thành viên của khối tập đoàn Đế Phong đều cảm thấy Cao Phong nên coi trọng đại cục mà ruồng bỏ Kim Tuyết Mai, đến với Phạm Thanh Nhiên.
Nếu không phải một mình Cao Phong trấn áp ý kiến của mọi người thì chẳng phải anh sẽ thật sự từ bỏ Kim Tuyết Mai hay sao? Cao Phong không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Thế nên anh biến nhà họ Cao thành nơi độc tài của mình. Nắm chặt quyền lực trong tay mới có thể yên tâm ngủ ngon. Không phục? Không phục thì nhịn!
“Gia chủ à, bất kể là lúc nào, chỉ cần giữ vững cái tâm của mình thì đều không sai. Không quên ước nguyện ban đầu thì mới được như ý muốn.” Lâm Vạn Quân trịnh trọng nói.
Cao Phong gật đầu, sau đó nói: “Về sau chú đừng gọi cháu là gia chủ Cao Phong nữa. Cháu thật sự không quen.”
“Vậy thì… Tôi cứ gọi cậu là cậu Phong nhé.” Lâm Vạn Quân gật đầu.
Hai người cùng nhau rời phòng, đi đến phòng họp của nhà họ Cao.
Trong phòng họp, Lâm Vạn Quân và Cao Phong còn chưa tới, nhưng đã có gần trăm người ngồi trong phòng. Những người này đều mặc tây trang đi giày da, tuổi tầm trung niên, phong thái như những doanh nhân thành đạt. Tuy nhiên biểu cảm của họ đều không được tốt cho lắm, một đám cúi đầu ủ rũ không lên tiếng, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Sự trừng phạt từ Cao Phong có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ không diễn ra
“Cạch… Cạch…”
Tiếng bước chân dần dần vang lên từ ngoài cửa. Gần trăm người trung niên đều ngồi thẳng lưng, vẻ mặt và thân thể đồng thời trở nên căng thẳng. Không lâu sau, bóng dáng Cao Phong đã xuất hiện ngoài cửa. Lần này mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt cung kính.
“Gia chủ Cao Phong!”
Gần trăm người đồng thanh cung kính chào. Cao Phong chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước cửa, chậm rãi nhìn lướt qua khuôn mặt của mỗi người trong phòng. Ở đây có rất nhiều người, vậy mà không một ai dám cả gan đối diện với Cao Phong. Chỉ cần Cao Phong nhìn lướt qua, họ sẽ lập tức cúi đầu giống hệt học sinh tiểu học đối mặt với phụ huynh khi phạm lỗi.
Cao Phong từng gặp một số người trong căn phòng này, nhưng nhiều người lần đầu tiên anh thấy. Họ đều là người quản lý chi nhánh của nhà họ Cao ở các thành phố, nói là chư hầu một vùng cũng không khoa trương. Tuy nhiên không quan tâm trước kia thân phận của họ là gì, bây giờ toàn bộ nhà họ Cao đều do Cao Phong cầm đầu, quy tắc trước kia cũng nên thay đổi.
Cao Phong gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng, lững thững bước vào phòng. Lâm Vạn Quân hơi khom người đi đằng sau. Chờ đến khi Cao Phong vào phòng, mọi người lại rụt cổ. Cao Phong cứ bình thản đi qua trước mặt họ, nhưng mỗi bước đi đều mạnh mẽ vững chắc, ẩn chứa khí thế vô cùng đáng sợ. Mọi người âm thầm run rẫy, vẫn khom lưng nghênh đón Cao Phong.
Cao Phong bước đến ghế chính, sau đó ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn họp.
“Ngồi đi.” Cao Phong thản nhiên nói. Không ai dám đáp lời, cũng không ai dám ngồi xuống. Ánh mắt Cao Phong lóe lên một tia bỡn cợt. Không làm chuyện đuối lý thì không sợ ma ghé thăm, những người này xem ra đều không thành thật.
“Gia chủ Cao Phong, chúng tôi chỉ làm việc thôi. Chúng tôi không thể thay đổi quyết định của cấp trên, chỉ có thể chấp hành. Cho nên có một số việc, mong ngài đừng trách cứ…” Không chờ Cao Phong lên tiếng, một người đàn ông trung niên đứng dậy nói bằng giọng đường hoàng, hơn nữa còn nhanh chóng phủi sạch quan hệ, ẩn ý là bất kể ai làm chủ nhà họ Cao, chúng tôi chỉ là cấp dưới, nghe mệnh lệnh từ cấp trên. Cho nên dù trước kia chúng tôi từng đối phó với anh thì anh cũng phải chịu đựng.
Cao Phong thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên này, khẽ gật đầu.
“Tôi nói, ngồi xuống.” Cao Phong khoát tay.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Những người khác hơi chần chờ, sau đó cũng ngồi xuống.
“Nói đi. Tôi thấy các ông có rất nhiều lời muốn nói, vậy thì tôi sẽ cho các ông cơ hội để nói. Dù gì cũng coi như từng làm không ít việc co nhà họ Cao, tôi cũng không thể tước đoạt quyền phát ngôn của các ông.” Cao Phong châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lớn tuổi đứng dậy. Ông ta khẽ nhíu mày hỏi: “Gia chủ Cao Phong, không biết ngài tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Mọi người đều nhìn Cao Phong. Song anh chỉ lẳng lặng hút thuốc, khẽ híp mắt như thể không nghe thấy câu hỏi của ông già đó. Biết rõ mà còn cố hỏi, anh thật sự không muốn lãng phí thời gian trả lời.
Chương 3002
“Chắc chắn gia chủ Cao Phong còn bận tâm chuyện trước kia đúng không? Vậy thì hôm nay tôi nói lại với gia chủ một lần, chúng tôi đối phó với khối tập đoàn Đế Phong là vì mệnh lệnh của cấp trên! Chung quy chúng tôi chỉ là người hầu của nhà họ Cao, chỉ có thể làm việc theo mệnh lệnh.” Ông già này lại nói tiếp.
Nghe đến đây, cuối cùng Cao Phong cũng ngẩng đầu: “Thế nên ông muốn nói gì?” Sau đó anh nhìn thoáng qua vẻ mặt của mỗi người, hỏi: “Các ông lại có ý gì?”
“Chúng tôi… Chúng tôi cảm thấy đúng là gia chủ Cao Phong đã trở thành chủ nhân của nhà họ Cao, nhưng chuyện trước kia chúng tôi không thể tự quyết định. Trước kia là bọn Cao Anh Hạo cai quản nhà họ Cao, thế nên chúng tôi không thể không làm theo lời họ.”
Thấy Cao Phong không có vẻ giận dữ, mọi người lập tức nảy sinh ý nghĩa khác, bảy mồm tám lưỡi thi nhau lên tiếng. Cao Phong vẫn không nhiều lời, mặc cho họ nói huyên thuyên, trong lòng lại cười nhạo, họ cảm thấy mình còn trẻ nên cậy già lên mặt, thậm chí lôi cống hiến trước kia ra nói sao? Đúng là nực cười hết sức.
“Tôi hiểu, ý của các ông là các ông không có lỗi.” Cao Phong nghiêng người về phía trước, ngón tay kẹp điếu thuốc, bình tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi! Chúng tôi có lỗi gì đâu!” Lão già kia dứt khoát nói thẳng. Biểu hiện của Cao Phong không hề cường thế, cho nên nỗi sợ hãi trong lòng họ dần dần tan biến. Thậm chí có người cho rằng Cao Phong vẫn còn quá trẻ, không phải là đối thủ của đám cáo già như họ.
“Gia chủ Cao Phong, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Bây giờ Cao Anh Hạo đã bị ngài giết chết, nên dừng tay lại thì dừng đi. Dù gì chúng tôi cũng từng làm việc cho nhà họ Cao bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao, gia chủ thấy được rồi thì dừng tay lại đi. Ngài phải hiểu rằng nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.” Mọi người bảy mồm tám lưỡi nói, như thể muốn đảo khách thành chủ áp chế Cao Phong, thậm chí bày tỏ ý kiến tốt nhất Cao Kình Thiên nên thức thời một chút, đừng đắc tội bọn này, bằng không bọn này sẽ hợp tác với nhau lật đổ cậu.
Nghe họ nói, Cao Phong chỉ bình tĩnh gật đầu. Mãi tới khi họ đã nói xong, Cao Phong mới đặt tay lên bàn.
“Tôi rất khó hiểu, ai cho các người lòng tự tin mạnh mẽ đến thế? Tôi thậm chí còn giết cả Cao Anh Hạo, tại sao lại không thể giết các người?” Cao Phong gõ mặt bàn, bình tĩnh nói.
Chỉ một câu nói, gần trăm người đều sững sờ. Rất nhiều người âm thầm nuốt nước miếng, sau đó đưa mắt nhìn nhau, thành thật im lặng.
“Ông nói ông không có lỗi đúng không?” Cao Phong trấn áp mọi người, sau đó nhìn lão già kia.
“Đúng, không có lỗi!” Lão già vuốt râu, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ông có phải là người nhà họ Cao không?” Cao Phong trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, lão già sửng sốt, vội gật đầu đáp đúng. Ông ta không dám trả lời chậm.
“Điều thứ hai trong gia quy của nhà họ Cao là gì?” Cao Phong trầm giọng hỏi tiếp.
Lão già lại sửng sốt, trả lời: “Lấy nhánh chính nhà họ Cao cầm đầu, không được bất kính với bề trên.”
“Vậy thì các ông đã làm những gì? Nói cho tôi nghe đi! Phá hủy khối tập đoàn Đế Phong của tôi, giết người quản lý chi nhánh của Đế Phong, hợp sức với nhà họ Phạm đưa nhân viên của Đế Phong vào tù! Các người sai chỗ nào?” Nói tới đây, ánh mắt Cao Phong trở nên tàn nhẫn, đồng thời còn cảm thấy thất vọng. Anh chịu gặp mặt đám người này rõ ràng là muốn cho họ cơ hội, nhưng xem ra họ không muốn quý trọng cơ hội này, thậm chí còn cậy già lên mặt, khoe khoang cống hiến của mình. Đã vậy thì Cao Phong cũng không muốn nói nhiều.
Sai chỗ nào? Câu hỏi này khiến mọi người nghẹn họng.
“Nói tôi nghe xem, các người sai lầm ở đâu?” Cao Phong hừ lạnh, đập bàn đứng dậy. Lúc này anh đã bộc lộ khí thế, giống như một thanh gươm báu được rút ra khỏi vỏ, xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhận thấy khí thế mạnh mẽ của Cao Phong, mọi người đều kinh hãi hoảng sợ. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng quỳ xuống, thậm chí cúi đầu xuống sàn nhà ngay trước mặt Cao Phong. Ngay sau đó, lại có thêm mấy người đàn ông trung niên vội đứng lên quỳ xuống, cúi đầu trước Cao Phong. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, gần trăm người hầu như đều quỳ xuống. Tuy nhiên vẫn còn nhiều người cắn răng, ngồi yên trên ghế.
Bầu không khí trong phòng họp thoáng chốc trở nên gay gắt. Cao Phong chống tay lên bàn, ánh mắt tàn nhẫn, nhíu chặt mày. Lúc này, mấy trăm binh sĩ Phong Hạo được vũ trang hạng năng đang chờ bên ngoài, chỉ cần anh nhẹ nhàng ném vỡ ly nước, họ sẽ đạp cửa bắn chết những người trong phòng này.
Không cần biết lý do, chỉ vì họ là người hầu của nhà họ Cao, biết rõ khối tập đoàn Đế Phong là cơ nghiệp của Cao Phong mà còn ra sức chèn ép hãm hại. Chừng đó đã là tội chết! Xúc phạm người bề trên, muốn chèn ép gia chủ, tội nào cũng không thể tha thứ.
Nhưng giờ khắc này, Cao Phong chậm rãi đối diện với mọi người, bỗng cảm thấy mệt mỏi. Anh thật sự không muốn giết người nữa. Anh muốn chậu vàng rửa tay, muốn dẹp yên mọi sự hỗn loạn. Thành phật hay thành ma đều dựa vào một ý niệm. Cao Phong biết rõ tay anh đã dính đầy máu tươi, không thể thành phật, anh cũng không hy vọng xa vời được thành phật. Nhưng vì Kim Tuyết Mai và đứa bé còn chưa chào đời, vì lòng trắc ẩn cuối cùng còn sót lại, anh càng không thể thành ma.
“Các người đi đi. Từ nay về sau rời khỏi nhà họ Cao, không còn liên quan tới nhà họ Cao. Sản nghiệp ở các thành thị cũng sẽ có người tiếp nhận.” Cao Phong chậm rãi nói, sau đó muốn cất bước rời đi.
“Cậu… Cậu không thể làm vậy! Chúng tôi cống hiến biết bao nhiêu cho nhà họ Cao, nhà họ Cao có được quy mô như ngày nay chẳng phải đều nhờ sự cố gắng của chúng tôi hay sao? Cao Kình Thiên, bây giờ cậu muốn đá chúng tôi đi, cậu có thấy cắn rứt lương tâm không?”
Chương 3003
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều đứng dậy, trợn mắt nhìn Cao Phong. Cao Phong quay lại nhìn mọi người, vẫn không nói một lời, xoay người đi ra ngoài. Anh thật sự không muốn cãi cọ với đám người này thêm một giây phút nào nữa. Thật là vô nghĩa.
“Đồ vong ơn bội nghĩa! Tiểu nhân hèn hạ!”
“Còn không bằng Cao Anh Hạo đâu, đúng là hạng tiểu nhân!”
“Dưới sự dẫn dắt của mày, sớm muộn gì nhà họ Cao cũng sẽ diệt vong!”
Mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ. Lâm Vạn Quân nhíu mày nói: “Cậu Phong không muốn nói, các ông cho rằng cậu chủ không biết sao? Ông, một năm tham nhũng 560 tỷ cho cháu trai ông đi đánh bạc ở Macau đúng không?” Đây là nói với lão già ban đầu. Lão già trợn tròn mắt, sau đó đỏ mặt, lập tức ngậm miệng.
“Còn ông nữa, lợi dụng tài nguyên của nhà họ Cao kiếm tiền phi pháp, thậm chí giành cả mối làm ăn của nhà họ Cao, một năm cũng kiếm được 160 tỷ ấy nhỉ?”
“Ông đừng nhìn ông ta, bốn tháng trước, một dự án ông đã nuốt chửng 60 tỷ của nhà họ Cao.”
“Còn ông, năm ngoái tham nhũng 800 tỷ!”
“Cả ông nữa, 352 tỷ!”
Lâm Vạn Quân cười lạnh chỉ ra từng người một. Cả đám vốn còn phẫn nộ, bây giờ đều thành thật ngậm miệng.
“Đừng tưởng cậu chủ không biết, thực tế cậu chủ đều biết rõ ràng. Chẳng qua cậu chủ không muốn so đo, đã cho các ông một cơ hội, các ông tốt nhất hãy trân trọng đi. Bằng không, các ông sẽ không có cơ hội hối hận đâu.” Lâm Vạn Quân hừ lạnh, đi theo Cao Phong rời khỏi phòng họp.
Chờ Cao Phong và Lâm Vạn Quân đều rời khỏi phòng, cả đám đều xanh cả mặt. Không còn nhà họ Cao cho họ hút máu, họ lấy đâu ra để bảo vệ cuộc sống xa hoa của mình?
“Không được! Không thể để yên chuyện này!”
“Cao Kình Thiên không cho chúng ta đường sống, chẳng lẽ chúng ta lại nhịn?”
“Chúng ta làm thế này đi, liên lạc với cấp dưới ở các chi nhánh tiếp tục cuỗm một khoản tiền dưới danh nghĩa nhà họ Cao trước đã!”
“Có cơ hội chúng ta sẽ chống lại Cao Kình Thiên, còn không có cơ hội thì cuỗm tiền bỏ trốn!”
Một đám người càng nói càng hăng hái. Trong tình huống đã rơi vào đường cùng này, rất nhiều người sẽ lựa chọn đi đường tắt. Dù gì cũng không có kết cục tốt, chi bằng liều mạng một lần.
Nhưng lúc này họ đã quên mất một điều, liều mạng một lần chỉ có thể dùng trong trường hợp thực lực của hai bên chênh lệch không lớn. Một khi thực lực hai bên cách nhau quá xa thì cái gọi là liều mạng một lần chỉ là trò cười mà thôi.
Lâm Vạn Quân chậm rãi khép cửa phòng, nghe thấy tiếng xì xào bên trong, ánh mắt ông tràn đầy lạnh lẽo. Họ đã cho chúng cơ hội, nhưng có những kẻ lại không cần, thậm chí còn ném xuống đất giẫm đạp.
“Cậu Phong, chờ tôi với!” Lâm Vạn Quân kêu lên, vội vàng đuổi theo Cao Phong.
Cao Phong chắp tay sau lưng, trong lòng suy nghĩ chuyện khác nên không giảm tốc độ. Mấy trăm binh sĩ Phong Hạo đang chờ bên ngoài thấy Cao Phong không nói lời nào nên cũng im lặng. Họ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, khi không có mệnh lệnh thì đều án binh bất động.
Cao Phong chắp tay sau lưng đi qua trước mặt mọi người. Lâm Vạn Quân dừng bước, nhìn sĩ quan phụ tá dẫn đầu nhóm binh sĩ Phong Hạo. Sau đó, Lâm Vạn Quân nâng tay lên làm động tác cắt cổ. Sĩ quan phụ tá lập tức tỉnh táo, sau đó giơ tay ra hiệu, đi về phía văn phòng.
“Thế nào? Cứ làm như vậy sao?”
“Đúng! Cứ làm như vậy, dù sao đám nhân viên chi nhánh kia đều là người của chúng ta. Chẳng lẽ họ dám không nghe lời chúng ta?”
“Cao Kình Thiên, lần này tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là nước có thể lật thuyền!”
“Đi! Chúng ta quay về thôi, giữ liên lạc nhé!”
Mọi người cười lạnh, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đùng!”
Bỗng nhiên, cửa phòng họp bị đá văng ra. Mấy trăm binh sĩ Phong Hạo cầm súng nối đuôi nhau bước vào phòng. Tiếng mở chốt đạn đồng thanh vang lên, gần trăm người trong phòng thoáng chốc sửng sốt. Chẳng phải Cao Kình Thiên nói là sẽ không giết họ, cho họ rời đi sao? Thế này là thế nào?
“Các cậu… Các cậu muốn làm gì?” Tên trung niên tuyên bố muốn đối phó với Cao Phong nuốt nước miếng nói.
“Giết người!” Sĩ quan phụ tá giơ nòng súng tối om, ngón tay đặt lên cò súng.
Tên trung niên như bị điện giật, lập tức quỳ xuống, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Đám người sau lưng ông ta thậm chí chen chúc té ngã, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Thủ đoạn của Cao Phong cay nghiệt đến mức này sao? Họ chẳng qua chỉ là người quản lý các chi nhánh kinh doanh của nhà họ Cao ở các thành phố khác, nơi nào từng thấy cảnh tượng như vậy? Họ chỉ biết mình cống hiến không ít cho nhà họ Cao, nhưng hiển nhiên họ đã quên, nhà họ Cao được như ngày nay còn nhờ những chiến sĩ thiết huyết như Cao Kim Thành vẫn luôn bảo vệ nhà họ Cao!
Giờ khắc này mới có người hiểu được đạo lý này. Song hiển nhiên đã muộn rồi…
Chương 3004
“Nổ súng!” Sĩ quan phụ tá ra lệnh, bóp cò súng trước tiên.
“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng liên tiếp vang lên, đạn bay tán loạn trong phòng. Vô số viên đạn bắn vèo vèo về phía gần trăm tên trung niên. Thiết huyết vô tình, nói giết liền giết!
Viên đạn bay ra, bắn trúng bức tường, bình hoa và bàn ghế, mảnh vỡ văng tung tóe. Đương nhiên đa số viên đạn đều bắn trúng thân thể người.
“Phập phập phập!” Mỗi một tiếng phập đại biểu cho một viên đạn ghim vào xác thịt.
“Á! Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi chỉ nói đùa thôi! Chúng tôi không dám làm phản! Tha cho chúng tôi đi!”
“Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi không dám có mưu đồ khác nữa đâu!”
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong phòng họp. Nhưng nó nhanh chóng bị tiếng súng lấn át. Toàn bộ hòn đảo nhà họ Cao đều vang lên tiếng súng ầm ĩ. Bầy hải âu tạm thời nghỉ chân trên đảo bị hoảng hốt vỗ cánh bay tứ tung. Người trên đảo đều dừng công việc trong tay, nhìn thoáng qua bên này, nhưng ngay sau đó lại dời mắt.
Mặc dù hiện nay Cao Phong đã nắm giữ nhà họ Cao, trở thành gia chủ mới. Song mỗi một người mới kế vị, muốn ngồi vững vàng trên cái ghế đó thì còn có rất nhiều chuyện cần làm. Cao Phong đương nhiên cũng có rất nhiều cái đuôi cần xử lý, đây là chuyện dễ hiểu. Một tướng thành danh chết vạn người. Con đường bước lên ngai vàng đã chú định sẽ dính vô số máu tươi. Thế nên bất kể ai cũng phải chấp nhận sự thực.
Cao Phong đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn đằng sau. Khi tiếng van xin vang lên trong phòng họp, anh đã nghe thấy, nhưng không quá bận tâm, thậm chí còn đang ngẩn người. Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng súng nổ dồn dập vang lên, lúc đó anh mới tỉnh táo lại, vội xoay người nhìn về phía phòng họp. Tiếng súng liên tục bắn phá, còn kèm theo tiếng van xin thống khổ.
“Mấy người… Mấy người đang làm gì vậy?” Cao Phong bỗng mở to mắt, sau đó muốn chạy về phòng họp.
“Cậu Phong!” Lâm Vạn Quân vươn tay chặn đường Cao Phong.
“Chú Quân, chú làm gì vậy? Chẳng phải cháu đã nói là bỏ qua cho họ rồi sao? Họ chỉ là một đám thương nhân, không thể gây ảnh hưởng quá nhiều cho chúng ta!” Cao Phong cắn răng, khó hiểu nhìn Lâm Vạn Quân: “Dừng tay lại!”
Anh không muốn lại gây ra giết chóc, nhưng bây giờ lại tiếp tục tàn sát.
Tiếng súng dần dần biến mất, trong phòng họp cũng trở về yên tĩnh. Cho dù cách xa trăm mét, Cao Phong vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Hiển nhiên gần trăm người trong căn phòng đó đã hứng chịu trừng phạt.
Cao Phong cắn răng, thở dài một hơi, trong lòng rất phức tạp. Anh biết Lâm Vạn Quân không phải là người lương thiện, nếu lương thiện thì không thể nào sống sót từ nơi ăn thịt người như thế này. Nhưng Cao Phong cảm thấy có những người thật sự không cần phải giết chết.
Lâm Vạn Quân chậm rãi thả tay xuống, trịnh trọng nhìn Cao Phong, chậm rãi nói: “Cậu Phong, tôi sẽ gánh vác tất cả bêu danh. Cậu hãy nhận lấy tất cả vinh quang. Tôi chỉ muốn diệt trừ hậu hoạn cho cậu mà thôi.”
Lời nói của ông phát ra từ tận đáy lòng, không có nửa câu giả dối. Cao Phong chỉ nhìn thấy sự chân thành trong mắt ông, cùng với quyết tâm trả giá không cầu hồi báo.
Đối mặt với Lâm Vạn Quân, dù Cao Phong muốn chỉ trích cũng không tìm được sơ hở nào mà chỉ trích. Ông sẵn sàng gánh vác bêu danh thay Cao Phong. Đây là trí tuệ bậc nào?
“Thôi.” Cao Phong đối diện với Lâm Vạn Quân gần một phút, cuối cùng thở dài nói: “Xử lý sạch sẽ đi. Không có gì đâu.”
“Vâng, thưa cậu chủ!” Lâm Vạn Quân lập tức gật đầu.
Cao Phong dừng lại mấy giây, sau đó xoay người về phòng. Lâm Vạn Quân bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cao Phong, sau đó mới xoay người rời đi. Bỗng một cơn gió thổi tới, Lâm Vạn Quân ho sặc sụa.
“Khụ… Khụ khụ…” Lâm Vạn Quân vội lấy khăn tay che miệng, ho khan mấy tiếng. Khăn tay mở ra, bên trên dính vết máu. Ông nhìn vết máu dính trên khăn tay rồi thản nhiên gấp nó lại, nhét vào túi áo.
Con người sống trên cõi đời này, ai ai cũng có ước mơ theo đuổi, cùng với thứ mà mình muốn bảo vệ. Cao Phong có, Lâm Vạn Quân có, nhóm Long Tuấn Hạo cũng có. Có lẽ đối với Long Tuấn Hạo, anh ta chỉ muốn bảo vệ tình nghĩa anh em thuần khiết trong lòng. Còn đối với Cao Phong, anh càng muốn dùng hết cả cuộc đời để bảo vệ Kim Tuyết Mai, người sẵn sàng vì anh mà nhân nhượng mọi thứ. Nhưng trong lòng Lâm Vạn Quân, một người cả đời không có con, ông chỉ muốn bảo vệ con đường dưới chân Cao Phong.
Trước kia, vây cánh của Cao Phong còn chưa hình thành, thậm chí không quá am hiểu sự đời. Lâm Vạn Quân lặng lẽ đóng vai ngọn đèn chỉ đường cho Cao Phong. Mà nay Cao Phong đã chân chính trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, bước lên con đường của bản thân. Vậy thì việc mà Lâm Vạn Quân có thể làm chính là bảo vệ con đường này, dốc hết sức loại bỏ những kẻ yêu ma quỷ quái dám ngáng đường, nghĩ mọi cách lật đổ chướng ngại, xóa bỏ mọi tai họa ngầm cho Cao Phong. Dù phải gánh chịu bêu danh, bị ngàn người phỉ nhổ, ông cũng chỉ mong không thẹn với lòng mình.
Chương 3005
“Tôi không biết mình còn có thể bảo vệ bao lâu, nhưng như cậu đã nói, chỉ cần ngày nào tôi còn sống, chắc chắn tôi sẽ dốc hết những thức mình có.” Lâm Vạn Quân nói, sau đó cất bước vào phòng họp, chuẩn bị đích thân xử lý chuyện kế tiếp.
Cao Phong về phòng mình, yên lặng ngồi trên giường một lát. Anh tự hỏi mình, trong lòng anh thật sự không trách cứ Lâm Vạn Quân, không hề. Anh hiểu được dụng tâm của Lâm Vạn Quân. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Trước kia Lương Minh Hiệp đã để lại nỗi ám ảnh khó phai mờ trong lòng Lâm Vạn Quân. Cao Phong cũng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nữa.
“Chú Quân, thực tế chú làm đúng. Chẳng qua là suy nghĩ trong lòng cháu quấy phá mà thôi.” Cao Phong thở dài, không suy nghĩ về chuyện này nữa.
Hút hết điếu thuốc, Cao Phong gọi điện thoại cho Kim Tuyết Mai.
“Chồ… Cao Phong…” Điện thoại kết nối, giọng Kim Tuyết Mai lập tức vang lên. Cao Phong biết chắc chắn Kim Tuyết Ngọc và Cao Tử Hàn đang ở bên cạnh cô ấy, cho nên cô ấy mới ngượng ngùng.
“Em thu dọn đồ đạc xong chưa?” Cao Phong bình ổn cảm xúc, cười hỏi. Dù tâm trạng khó chịu cỡ nào, chỉ cần nghe được giọng của Kim Tuyết Mai, Cao Phong sẽ cảm thấy trong lòng bình yên. Cho dù chỉ nghe được giọng nói của cô ấy, anh cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười ngọt ngào của Kim Tuyết Mai ở đầu dây bên kia.
“Sắp thu dọn xong rồi. Em với Tuyết Ngọc và Tử Hàn định tranh thủ thời gian dọn luôn một thể cho xong.” Kim Tuyết Mai cười nói.
“Tuyết Ngọc với Tử Hàn cũng thu dọn xong rồi à?” Cao Phong cũng cười.
“Ờ… Tử Hàn dọn xong rồi, nhưng Tuyết Ngọc… Em ấy bảo là còn chút việc nên không muốn qua đó.” Kim Tuyết Mai không vui nói.
“Sao vậy? Chỗ này có nơi ở cho cô ấy mà? Sợ không quen à?” Cao Phong sửng sốt. Đôi lúc con người chính là như vậy, bình thường ở gần nhau thì không thấy gì, nhưng một khi thật sự phải chia tay thì trong lòng sẽ cảm thấy hụt hẫng.
“Em cũng không biết nữa… Để em khuyên nhủ em ấy.” Kim Tuyết Mai gật đầu nói.
“Ừ. Được rồi, anh chỉ hỏi em một chút thôi, ngày mai anh không đến đón em được. Có lẽ phải chờ đến ngày kia.” Cao Phong nói rõ ràng.
“Sao vậy… À, em hiểu em hiểu, anh còn chuyện chưa giải quyết xong đúng không? Không sao đâu, anh làm cho xong đi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.” Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó vội vàng đáp, thái độ khéo léo hiểu lòng người.
Cao Phong hơi buồn cười. Rõ ràng Kim Tuyết Mai đang giả vờ như không có việc gì, nhưng Cao Phong vẫn dễ dàng nhận thấy cô ấy hơi thất vọng. Đó là vì mỗi thời mỗi khắc Kim Tuyết Mai đều muốn được ở bên cạnh Cao Phong. Cao Phong cũng hiểu cảm giác ấy, bởi vì anh cũng muốn như vậy. Tuy nhiên chờ đến khi anh dẫn theo đoàn xe rước dâu xa hoa qua đó, Kim Tuyết Mai sẽ hiểu rõ mọi chuyện.
“Ừ. Vậy thì em chờ anh một ngày nhé. Sáng ngày kia, anh sẽ xuất hiện ở thành phố Hà Nội.” Cao Phong cười nói.
“Vâng vâng.” Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại. Cao Phong nhìn đồng hồ, chuẩn bị ăn tối xong rồi gọi điện thoại cho Diệp Thiên Long để xem ông ta có chuyện gì muốn tìm mình.
Cùng lúc đó, trong biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên ở thành phố Hà Nội, bây giờ là hơn năm giờ chiều, mặt trời đã dần ngả về tây.
Sơn trang Bồng Thiên quay lưng về phía bắc, cổng hướng về phía nam. Lúc này ánh tà dương chiếu từ bên phải như phủ thêm một lớp lụa mỏng màu đỏ rực cho cả ngọn núi. Dưới chân núi, một trăm năm mươi thanh niên mặc đồ đen xếp hàng đi lên núi, thay ca với các thanh niên trực ca trước.
Hiện nay, núi Bồng Thiên có một trăm nhân viên bảo vệ. Buổi tối còn sẽ có thêm lực lượng bảo an. Mặc dù Cao Phong đến Đà Nẵng dẫn theo đa số binh lực, song vẫn để lại đủ lực lượng bảo vệ ở Hà Nội, đủ để bảo đảm cho sự an toàn của gia đình Kim Tuyết Mai. Trừ phi đối phương lái xe tăng đại bác máy bay trực thăng đến tấn công, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chỉ có quân đội mới sở hữu mấy thứ đó, lực lượng tư nhân đừng hòng tơ tưởng. Mà bên phía quân đội lại có Diệp Thiên Long chống lưng, ai dám đối phó với Kim Tuyết Mai? Thế nên Cao Phong rất yên tâm về thành phố Hà Nội.
Lúc này, trong biệt thự, Trần Vân Lan, Cao Tử Hàn cùng với Kim Tuyết Ngọc, Kiều Thu Vân đang bận rộn làm việc. Sau hôm sinh nhật của Kiều Thu Vân, Cao Phong đã rời khỏi Hà Nội. Trước khi đi, anh nói với Kim Tuyết Mai rằng cô có quyền quyết định Kiều Thu Vân ở lại hay rời đi. Kim Tuyết Mai chần chờ một hồi rồi vẫn giữ Kiều Thu Vân ở lại đây.
“Mẹ, mẹ với Tuyết Ngọc qua đây một chút.” Kim Tuyết Mai một tay nâng bụng, đến bên cửa kêu lên.
“Ừ!” Kiều Thu Vân với Kim Tuyết Ngọc đều gật đầu, sau đó vào phòng.
“Sao vậy Tuyết Mai? Con thấy khó chịu à?” Kim Tuyết Mai ngồi xuống bên cạnh Kim Tuyết Mai, nắm tay cô hỏi. Qua mấy ngày tiếp xúc, Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được Kiều Thu Vân đã thay đổi rất lớn.
Suy cho cùng là vì Cao Phong đã hoàn toàn giải tỏa khúc mắc của bà ta. Chỉ có thể nói bản chất bà ta không phải là người xấu xa gì, chẳng qua lúc trước bị thù hận và ích lợi che mắt, còn bị nỗi ám ảnh ngày xưa che giấu trái tim. Nhưng trải qua nhiều chuyện, những oán hận của bà ta đã tan theo làn giá.
“Con không có việc gì, chỉ tò mò tại sao mẹ với em không chịu tới Đà Nẵng? Tuyết Ngọc, chẳng phải chúng ta đã từng hứa hẹn là sẽ chung sống với nhau cả đời sao? Cả mẹ nữa, trước kia mẹ rất hâm mộ nhà họ Cao ở Đà Nẵng cơ mà? Bây giờ Cao Phong cho chúng ta cơ hội này, sao mẹ với em lại không muốn đi?” Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi.