Một người vệ sĩ tiến lên nói: “Ngại quá thưa bà, ai cũng phải được sự cho phép của hộ gia đình rồi mới được lên núi.”
“Hừ, vậy tôi tự gọi!”
Nói rồi Kiều Thu Vân lại tiếp tục la lớn về phía đỉnh núi.
Bỗng nhiên một giọng nói đầy tức giận vang lên: “Đừng có la nữa!”
Gần trăm vệ sĩ của núi Bồng Thiên chậm rãi tránh ra, nhường đường cho Kim Tuyết Ngọc.
Thấy Kim Tuyết Ngọc đi ra, Kiêu Thu Vân lập tức dừng kêu, tâm mät của mọi người đều tập trung lên người Kim Tuyết Ngọc.
Ngay từ giây đầu tiên Cao Bằng bước xuống xe, anh ta đã nhìn Kim Tuyết Ngọc bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Tối hôm đó Kim Tuyết Ngọc đá anh ta một cái làm anh ta suýt tuyệt giống, Cao Bằng vẫn còn nhớ thù này lắm.
Một người vệ sĩ tiến lên, nhỏ giọng nói bên tai Kim Tuyết Ngọc: “Cô Tuyết Ngọc, cô…không thể đi ra ngoài phạm vi núi Bồng Thiên”Trong tình hình hiện nay ở Thành phố Sài Gòn, Tập đoàn Thế Giới và phe của Cao Bằng nước giếng không phạm nước Sông, tuy có xung đột với nhau vì Kim Tuyết Mai nhưng nhìn chung vẫn chưa hoàn toàn lật mặt.
Hơn nữa, dường như vô hình trung song phương đã ăn ý có một thỏa thuận với nhau: Trong phạm vi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, Cao Bằng không được xử sự vượt mức cho phép, cũng không được để người của anh ta tùy ý bước vào.nhưng một khi ra ngoài phạm vi đó, dù Cao Bằng muốn làm gì thì Tập đoàn Thế Giới cũng không thể can thiệp.
Tại đất Sài Gòn bao la này, khu dân cư cao cấp Bồng Thiên chính là thiên đường duy nhất.
Nếu Kim Tuyết Ngọc bước chân ra khỏi chốn thiên đường này, không một ai có thể bảo đảm sự an toàn của cô ta.
Kim Tuyết Ngọc gật đầu, đứng tại ranh giới dưới chân núi và nói: “Không sao đâu, tôi đứng ở đây thôi.”
“Tuyết Ngọc…”
Lúc Kiêu Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc chạm mắt nhau, đôi mắt Kiều Thu Vân hơi ảm đạm đi.
Kim Tuyết Ngọc đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Kiêu Thu Vân, nói: “Có phải mẹ muốn áp bức hai tụi con đến chết mới chịu yên không?”
Giọng nói của Kim Tuyết Ngọc lạnh như băng, trên khuôn mặt cũng không có một biểu cảm nào.
Mặc dù Kiêu Thu Vân là mẹ cô ta nhưng bây giờ cô ta thật sự không cảm giác được bà ta là mẹ mình cả.
Kiều Thu Vân rướn cổ lên, nghiêm túc trả lời: “Tuyết Ngọc, mẹ muốn tốt cho các con thôi!”
Hiện giờ bà ta đã đặt hết mọi suy nghĩ và tâm tư lên Cao Bằng.
Tối hôm đó có người tới ám sát Kiều Thu Vân, suýt nữa thì bà ta đã bị cắt trúng cổ nhưng cuối cùng đã bị Cao Bằng cứu sống.
Mặc dù Cao Bằng không nói gì nhiều nhưng Kiều Thu Vân vẫn đoán ra được tên sát thủ đó do Cao Phong phái tới.
Cao Phong đã muốn giết bà ta thì bà ta còn cổ ky cái gì nữa đây? Đối với Kiều Thu Vân, Cao Phong là người bất nhân trước, vậy đừng trách Kiều Thu Vân bất nghĩa.
Nếu không phải do bà ta sợ mình lại bị ám sát lần nữa thì bà ta đã nói chuyện Cao Phong còn sống cho Cao Bằng biết từ lâu rồi.
“Tuyết Ngọc, con phải hiểu là mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho các con mà thôi.”
Kiêu Thu Vân lấy lại tính thân rồi nói với Kim Tuyết Ngọc.
Khuôn mặt Kim Tuyết Ngọc vẫn không có cảm xúc gì: “Con và chị không cần lòng tốt này của mẹ, nếu không còn chuyện gì khác thì các người đi về đi.
Chị tôi đã nghỉ ngơi rồi, các người làm ơn đừng tới quấy rây chúng tôi nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người định rời khỏi đây.
Nhưng Cao Bằng đã thu xếp xong mọi thứ rồi gióng trống khua chiêng tới đây, sao chịu để yên cho cô ta được? Cao Bằng lập tức tiến lên một bước, chỉ vào Kim Tuyết Ngọc mà mắng: “Đứng lại cho tôi!”
Trăm tên vệ sĩ của nhà họ Cao đang đứng sau lưng anh ta cũng đồng loạt tiến lên, nhìn chằm chằm vào Kim Tuyết Ngọc.
Mặc dù các vệ sĩ trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng muốn cản trở nhựng chỉ có thế bất lực giương mắt ra nhìn, vì bọn người Cao Bằng vẫn chưa tiến vào phạm vi khu dân cư, họ không thể nói được gì.
Nghe vậy, Kim Tuyết Ngọc quay đầu lại lạnh lùng nhìn Cao Bằng.
Trong lòng cô ta thầm than thở, đều là con cháu nhà họ Cao mà sao Cao Bằng và Cao Phong lại khác nhau đến vậy? “Cao Bằng, anh có tin trên đời này có một thứ gọi là báo ứng không? Nhân quả luân hồi, ác giả ác báo, hỏi ông trời sẽ bỏ qua cho ai?”
Kim Tuyết Ngọc mặt đối mặt với Cao Bằng, không hề sợ hãi chút nào, đồng thời nói ra những lời làm Cao Bằng giận tím mặt.”Báo ứng? Xưa nay tôi chưa từng tin vào báo ứng, ở thành phố Sài Gòn này, tôi chính là trời, là thân! Ai dám hạ báo ứng xuống cho tôi? Ai có thể đè ép Cao Bằng này?”