Núi Bồng Thiên.
“Bịch! Bịch!”
Mặt trăng trên bầu trời vẫn chưa lặn.
Cao Phong nhờ ánh trăng mà từ từ bước xuống núi.
Gió nhẹ sớm mai thổi vào người, mang theo một cảm giác mát mẻ.
Bước chân Cao Phong vững vàng, cũng không ngoảnh lại, cứ như thế đi xuống bên dưới.
Một tháng trước, lúc anh đi Nam Cương, bên người vẫn còn có Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo làm bạn.
Mà lần này, anh thật sự đơn thương độc mã đi một mình.
Nhưng Cao Phong cũng không sẽ không cảm thấy cô đơn.
Chiếc bùa hộ mệnh do Kim Tuyết Mai thức đêm tự tay may cũng được Cao Phong đeo ở bên người.
Giống như lúc nào Kim Tuyết Mai cũng đang ở bên người Cao Phong, sao anh có thể cô đơn được chứ?
Chân núi Bồng Thiên.
Lâm Vạn Quân, Liễu Tông Trạch, Diệp Thiên Long, ông Trần và đám người Long Chí Minh đang đợi.
Những người khác, Cao Phong không cho tới tiễn.
Đối mặt với mệnh lệnh của Cao Phong, những người khác cũng không dám chống lại.
Cho nên, chỉ có vài người cốt cán nhất tới tiễn Cao Phong một đoạn đường mà thôi.
Nhìn thấy Cao Phong bước xuống núi, mọi người đều nghênh đón.
“Anh Quang Minh, Đại Minh và mấy anh em khác như thế nào rồi?”
Cao Phong vừa gấp cổ áo, vừa hỏi.
“Đều đã qua cơn nguy kịch, không lâu nữa sẽ có thể xuất viện.”
Liễu Tông Trạch báo cáo ngay lập tức, lúc này Cao Phong mới yên lòng.
“Anh Phong, anh qua đây hai ta nói vài câu.”
Liễu Tông Trạch nhìn thoáng qua mấy người, sau đó kéo Cao Phong sang một bên.
“Tôi muốn đi chung với anh.”
Cao Phong vừa mới đi được mấy bước, Liễu Tông Trạch đã vào thẳng vấn đề.
“Không được, cậu đợi ở nhà.”
Cao Phong khoát tay, từ chối thẳng không chút do dự nào.
“Anh Phong, sao tôi có thể để anh đi một mình được chứ?”
“Anh bảo tôi giấu Tuấn Hạo, tôi đã giấu, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ quay lại.”
“Ngược lại, anh để cho tôi đi theo nhé.”
Liễu Tông Trạch cắn răng, vẫn cố chấp với ý nghĩ của mình.
“Không được, cậu không thể đi.”
Cao Phong có hơi đau đầu, nhưng cũng không trách được.
Dù sao, ý định ban đầu của Liễu Tông Trạch là muốn gánh chung với mình.
“Chúng ta có thể cùng nhau đi Nam Cương, lần này chúng ta cũng sẽ đi chung.”
Liễu Tông Trạch khịt mũi, giọng điệu cố chấp.
“Lần này thì khác.”
“Đi Nam Cương, trong lòng tôi nắm chắc, người của chúng ta cũng ở đó.”
“Nhưng lần này đến Tây Vực, tôi thật sự không biết sẽ có kết quả như thế nào, người ở Nam Cương của chúng ta cũng cách Tây Vực quá xa.”
“Quan trọng hơn là, hành tung của tôi rất có thể đã bị theo dõi, đối phương yêu cầu một mình tôi đi tới đó.”
“Nếu tôi dẫn người khác theo sẽ chỉ làm cho mấy người Tuyết Mai thêm nguy hiểm mà thôi, tôi không dám lấy bọn họ ra đặt cược.”
Cao Phong nói những lời này, Liễu Tông Trạch cũng im lặng.
Nguy hiểm, anh ta có thể không thèm để ý tới.
Cho dù có nguy hiểm, anh ta cũng sẵn sàng xông pha vào một lần với Cao Phong.
Nhưng, nếu như anh ta đi theo sẽ làm Kim Tuyết Mai gặp nguy hiểm, vậy chắc chắn anh ta sẽ không thể làm như vậy.
“Mẹ kiếp!”
“Không được, tôi cũng học Tuấn Hạo, buộc túi thuốc nổ trên người, đến trụ sở chính uy hiếp bọn họ.”