“Cái này thì không, chắc chắn là không phải!”
Nhưng mà sau khi trợ lý Trương nghe thấy câu hỏi của anh thì lại rất chắc chắn và lắc đầu liên tục để phủ nhận.
“Anh dựa vào đâu mà tự tin khẳng định như vậy?”
Cao Phong nhìn trợ lý Trương và thản nhiên hỏi một câu nữa.
“Vì ba vợ của anh nên Trung tướng Long đã tự mình chào hỏi John.”
“Anh ta nói trong khoảng thời gian này, nếu anh ta dám làm bậy, chắc chắn anh ta sẽ không được yên.”
“Cụ thể chuyện đó thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng đúng là John không dám làm bậy bởi vì anh ta biết tính cách của Trung tướng Long.”
Trợ lý Trương nhìn Cao Phong, thản nhiên giải thích.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Xem ra Diệp Thiên Long cũng không phải không làm gì.
Mà là trong quá trình anh tìm kiếm Kim Tuyết Mai, ông ta đã một tay bóp chết tất cả kẻ thù khác.
Nếu không thì cái hôm hỗn chiến, nếu như John cũng chen chân vào… E rằng cho dù bên phía Cao Phong có hai trăm ngàn thành viên đội Huyết Đao giúp đỡ cũng sẽ bị đánh tan trong chớp mắt.
“Bây giờ anh có thể nói được rồi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi?” Cao Phong liếc trợ lý Trương một cái và nhàn nhạt hỏi. “Chuyện này có chút nghiêm trọng, có lẽ nước Mỹ sẽ thật sự ra tay với anh.” Trợ lý Trương mở mắt thật to, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Cao Phong vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt vẫn vô cùng thờ ơ giống như từ đầu đến cuối anh không để chuyện này ở trong lòng vậy.
“Sau đó…” Trợ lý Trương ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy kế tiếp anh không nên dẫn người rời đi.”
“Nếu anh rời đi thì chẳng phải chứng minh là anh sợ bọn họ sao?”
“Chỉ cần anh vẫn còn ở nơi này, đến lúc đó nếu nước Mỹ ra tay với anh, chắc chắn bên tôi sẽ không thể nào ngồi yên không để ý đến.” Lời nói của trợ lý Trương vô cùng chân thành, hết sức chăm chú và nghiêm túc, thế nhưng sau khi nghe xong, Cao Phong chỉ cười lạnh liên tục: “Vì để tôi tiếp tục trấn áp Tây Vực nên thậm chí anh còn nói ra những lý do dối trá như thế cơ đấy!” Trong mắt của Cao Phong tràn đầy vẻ cười nhạo và khinh thường, giống như trong mắt anh thì trợ lý Trương cứ như một con nghé con đang nhảy nhót lung tung vậy.
“Cao Phong! Tôi không lừa gạt anh! Ngay vừa rồi có tin tức truyền về, có chín mươi phần trăm khả năng mục tiêu của bọn họ chính là anh đấy! Anh có thể tin tưởng tôi một lần được không? Chỉ cần một lần là được rồi! Bọn họ thật sự muốn ra tay đối phó với anh đấy!” Trợ lý Trương lắc đầu không biết làm sau, sau đó nói với vẻ bực bội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tại sao bọn họ phải nhằm vào tôi? Đến lý do đối phó với tôi mà bọn họ cũng không có thì có thể tùy tiện đặt chân đến Tây Vực sao? Anh nói những lời như vậy mà không cảm thấy buồn cười sao? Anh để tôi làm sao tin tưởng anh đây?”
Trên mặt Cao Phong đầy vẻ đùa cợt, bây giờ ấn tượng của anh đối với trợ lý Trương thật sự kém hết mức.
“Tôi không biết, nhưng mà chắc chắn tin tức của chúng tôi sẽ không sai được. Nếu như tin tức không xác định thì bọn họ cũng sẽ không báo cáo cho tôi. Cho nên Cao Phong à! Mặc kệ chuyện gì xảy ra thì lần này anh cũng phải tin tưởng tôi, bọn họ có thể sẽ thật sự ra tay với anh đấy!” Trợ lý Trương cắn răng nói, giọng điệu đầy vẻ sốt ruột.
“Được rồi! Tôi tin tưởng anh, coi như anh nói thật đi, nhưng mà nếu bọn họ đối phó với tôi, tôi nên nhanh chóng rút lui mới đúng hơn chứ?Chẳng lẽ muốn tôi mang những người này chống chọi với một triệu binh lính Mỹ sao? Anh ngu hay tôi ngu vậy?” Cao Phong vừa nói ra những lời này thì trợ lý Trương đã nghẹn lời không nói được gì nữa.
“Hay là cái tên họ Trương anh chuẩn bị dùng tính mạng của chiến sĩ khối tập đoàn Phong Hạo chúng tôi làm mồi nhử? Sau đó cho Việt Nam một lý do xuất binh đúng không?” Đối mặt với lời vặn hỏi của Cao Phong, trợ lý Trương không thể mở miệng đáp lời dù chỉ nửa câu.Trước đây Cao Phong đã từng chiến đấu vì Tổ quốc, dù chết trận cũng không lùi bước, trong tình huống đó như thế nào đều được.
Mà bây giờ Cao Phong chỉ muốn chiến đấu vì chính bản thân mình, anh không muốn làm anh hùng công lao đầy mình gì nữa. Cho nên trợ lý Trương có kế hoạch gì cũng có liên quan gì đến anh đâu?
“Chỉ cần quân lính nước Mỹ dám tùy tiện đi vào khu vực Tây Vực đối phó với anh thì Việt Nam sẽ lập tức xuất binh.”
“Bọn họ có một triệu quân lính thì số người của chúng ta chỉ nhiều chứ không ít hơn họ, cho nên anh không cần phải sợ hãi. Nhưng nếu như bây giờ anh rời đi, bọn họ sẽ có lý do chính đáng đón lấy Tây Vực đấy! Nói không chừng cho dù anh đi rồi thì bọn họ còn đuổi đến tận Nam Cương để tấn công các anh. Đến lúc đó chưa chắc Việt Nam sẽ ra tay.” Trợ lý Trương nói ra những lời này một cách nghiêm túc mang theo một chút đe dọa.
Nhưng mà đối mặt với sự đe dọa của trợ lý Trương, Cao Phong vẫn luôn cười nhạt. Từ trước đến nay, dù làm việc gì anh cũng khinh thường không chịu người khác khống chế. Điểm yếu duy nhất của anh chính là Kim Tuyết Mai. Mà lúc này Kim Tuyết Mai không ở bên cạnh anh thì còn có ai có thể đe dọa anh ta chứ? Cho nên từ đầu đến cuối Cao Phong không thèm quan tâm đến dáng vẻ của trợ lý Trương. Ánh mắt của Cao Phong đầy vẻ cười nhạo, anh nhìn trợ lý Trương một cái rồi sau đó xoay người muốn dẫn người rời đi.