Hơn nữa, giữ lại bọn họ đương nhiên sẽ có lợi ích với nhà họ Cao hơn.
“Được! Làm việc thật tốt đi!”
“Các binh sĩ Phong Hạo này, dùng khả năng tối đa để cho bọn họ khôi phục.”
“Không cần quan tâm đến tiền bạc, tôi sẽ giúp đỡ các người.”
“Thiếu vật tư gì thì nói cho tôi biết, dược phẩm hay những thứ khác tôi sẽ cho người ta đem đến,.”
Cao Phong vỗ bả vai người phụ trách, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
“Vâng!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Cấu trúc của hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao nhà họ Cao này vẫn hợp quy tắc.
Trừ các binh sĩ nhà họ Cao bảo vệ an toàn, các khu vực còn lại có rất ít người ở.
hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao nhà họ Cao càng giống như một cái bệnh viện rất lớn.
Khu phòng bệnh, khu quan sát và những nơi khác, các thiết bị quý giá to lớn, cái gì cần cũng có.
Không cần khoa trương, kiến tạo của hải vực nhà họ Cao này gần như hoàn mỹ.
Bệnh viện, trường học, nơi công cộng cũng đều có.
Ở hải vực nhà họ Cao sống một đời cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đương nhiên, vẫn phải ở trong tâm nhìn lâu dài của ông cụ nhà họ Cao.
Cao Phong vừa cảm thán vừa đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bà cụ Cao nằm trên giường, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, lúc này đang hôn mê.
Một bác sĩ mặc áo blouse đang đứng trước giường bệnh, cầm một tờ giấy đang ghi chép cái gì đó.
“Ngài đã đến, cậu chủ Kình Thiên.”
Nhìn thấy Cao Phong đi tới, thân thể bác sĩ chấn động, vội vàng cung kính chào.
“Không cần đa lễ, bà cụ hiện tại thế nào?” Cao Phong trầm giọng hỏi.
Trừ việc lo lắng đến sức khỏe bà cụ Cao, Cao Phong còn có rất nhiều nghi vấn cần bà cụ Cao trả lời.
Anh cảm thấy lúc đó bà cụ Cao vẫn còn chưa nói hết với mình đã mắc bệnh si ngốc rồi.
Hơn nữa, bí mật mà bà cụ Cao biết chắc chắn nhiều hơn so với Lâm Thục Lan.
“Tình trạng của bà cụ Cao không phải quá tốt.” Bác sĩ khẽ nhíu mày, sau đó than nhẹ một tiếng nói.
“Về vấn đề để tôi giải thích cho ngài.”
Cao Phong gật đầu, ngồi phía trước giường bệnh, cầm tay bà cụ Cao.
“Mấy năm trước cụ ông mất, bà cụ chịu đả kích tinh thần rất lớn, xuất hiện tình trạng hoảng hốt.
Nói thẳng ra là thương tâm quá độ dẫn tới đầu óc không tỉnh táo, cũng là dấu hiệu bệnh si ngốc tuổi già.
Loại tình huống này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần duy trì tinh thần thoải mái, không nghĩ đến chuyện thương tâm.
Chịu khó ra ngoài tản bộ, phối hợp điều trị bằng thuốc dược tính dịu nhẹ là có thể từ từ khôi phục.
Nhưng mà…”
Nói đến đây, bác sĩ hơi ngừng lại, không nhịn được khẽ lắc đầu than một tiếng.
“Nhưng Cao Anh Hạo lại cho bà ấy dùng quá nhiều thuốc.”
“Đây là loại thuốc nhắm thẳng vào đại não nên gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng đúng không?” Cao Phong thản nhiên hỏi.
“…Đúng vậy, cậu chủ Kình Thiên. Dù là người bình thường uống loại thuốc này thì không lâu sau cũng sẽ xảy ra vấn đề tinh thần.
Cụ Cao dùng thời gian dài theo chu kỳ, có thể duy trì trạng thái bây giờ đã là không dễ.” Vị bác sĩ trung tuổi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nghĩa là sao?” Cao Phong khẽ nhíu mày.
“cậu chủ Kình Thiên, ý của tôi là, nếu đổi lại là những người khác, dùng thuốc lâu như vậy chỉ có hai kết quả mà thôi.
Hoặc là rối loạn tinh thần trở thành người điên, hoặc là đại não suy kiệt nhanh chóng dẫn tới chết não.
Nhưng loại tình huống này về mặt y học rất khó tra ra, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.”
Bác sĩ cũng không giấu diếm Cao Phong cái gì, hoàn toàn nói trắng ra.
“Nếu nói theo anh, bà nội tôi coi như là may mắn phải không?”
Bà nội không chỉ không vướng phải hai tình huống kia, thậm chí hôm nay còn tỉnh táo trong thời gian ngắn.” Cao Phong cau mày nhìn bà cụ Cao.
“Đúng vậy, cậu chủ Kình Thiên. Cá nhân tôi cảm thấy cụ nhà còn có chuyện vướng bận.