Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3021

Thậm chí nếu không có hy vọng gì, nhưng những điều này, Cao Phong cũng không thể không làm.

“Vâng!” Long Tuấn Hạo đích thân trả lời, ngay lập tức phân phó mọi chuyện xuống cho cấp dưới.

Cao Phong vẫn đứng đó, cố gắng làm cho cơn thịnh nộ của mình lắng xuống, duy trì lí trí cuối cùng để sự phân tích tình hình lúc này.

Trên người mặc bộ đồ rằn ri với vũ khí chuyên nghiệp như vậy.

Đó chắc chắn không phải là thứ mà cá nhân có thể sở hữu.

Vậy thì chắc chắn là từ phía quân đội bên trên rồi.

Vì vậy, Cao Phong lúc này cũng có phỏng đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.

Nhưng điều mà Cao Phong có thể chắc chắn là cho dù hắn là ai, anh đều sẽ giết hết tất cả.

Có phải anh đã quá khiêm tốn rồi, để cho đám người nọ không đủ sợ như vậy?

“Nếu như, bắt buộc phải làm cho hai tay tôi nhuốm đầy máu tươi… mới có thể làm cho bọn chúng sợ hãi.”

“Vậy thì tôi sẵn sàng.”

Trong lòng Cao Phong vang lên câu nói, đôi mắt càng thêm sự kiên định.

Theo lệnh đưa xuống, mọi người đều rời khỏi hiện trường và bắt đầu hành động theo sự sắp xếp của Cao Phong.

Còn Cao Phong vẫn ngồi ở Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, chờ các tốp người về báo cáo lại tin tức.

“Anh Phong, các anh em bảo vệ ở cửa núi Bồng Thiên đã tỉnh dậy rồi.”

Phía sau Long Tuấn Hạo đem theo một vài người vào, bước đến trước mặt của Cao Phong.

“Roạt!”

“Anh Phong, anh giết chúng em đi, chúng em đã không bảo vệ tốt cho chị dâu Tuyết Mai!”

Mấy người đàn ông cũng đau buồn không dứt, cảm thấy hổ thẹn với anh Phong.

Kim Tuyết Mai đối với anh Phong mà nói, quan trọng như thế nào đã không cần nói cũng rõ ràng rồi.

Còn Cao Phong có thể để cho họ đến đây bảo vệ Kim Tuyết Mai, là bằng chứng cho thấy, Cao Phong hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Nhưng bọn họ lúc này đã cho Cao Phong một kết quả như vậy.

Cảm giác đó, làm cho bọn họ sống không bằng chết.

“Đứng dậy hết đi, nói lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe.”

Cao Phong nhẹ nhàng vẫy tay, biểu thị cho tất cả mọi người đứng dậy.

Đối diện với một những quân lính đông đảo, lại còn là những thành viên được huấn luyện bài bản trong quân đội, những người này, chắc chắn không phải ai cũng có thể chống lại được.

Cho dù là khác biệt về vũ khí hay về tố chất chiến đấu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng được.

“Đối phương chắc chắn là người của quân đội, tất cả đều mặc trên người quân trang.”

“Trong tay họ cầm một cây kim châm gây mê, tất cả chúng em đều không chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng chúng em đều bị đánh cho bất tỉnh.”

“Đúng rồi, bọn họ còn có pháo sáng và hơi cay, những thứ này cũng chỉ có trong quân đội mới có.”

Người thanh niên mặc đồ đen không dám giấu giếm gì… đang cố gắng nhớ lại tất cả sự việc lúc đó.

“Còn gì nữa không?”

“Bất cứ một chi tiết nhỏ nào, cũng có thể là một đầu mối.” Long Tuấn Hạo gợi ý một câu.

Cậu thanh niên mặc đồ đen lại suy nghĩ thêm một chút, sao đó đôi mắt đột nhiên nhìn chằm chằm mở to ra và nói: “Có rồi!”

“Trước khi họ đến, có một người người say xỉn ở dưới núi bị đụng xe và la hét um sùm ở đằng kia.”

“Người của chúng ta đã đến đó để hòa giải, em nghĩ đó là lúc họ đánh lạc hướng chúng ta để thâm nhập vào khu dân cư.”

“Người say rượu đó, chắc là người của đối phương.” Giọng nói của thanh niên mặc đồ đen trầm xuống.

“Biển số xe là bao nhiêu? Giọng nói là người ở đâu?” Cao Phong trầm giọng hỏi.

“Biển số xe em không có rõ ràng, nhưng chỉ biết là mấy chiếc xe tải, biển số xe là đầu của thành phố Hà Nội.”

“Hơn nữa, bọn họ đều là dân thành phố Hà Nội, giọng của họ là tiếng của dân bản địa.”

Một thanh niên mặc đồ đen khác, ngay lập tức tiếp tục nói.

Lúc đó, anh ta chính là người cùng nói chuyện với những người say kia.

Cao Phong nghe đến đây, ra hiệu bằng ánh mắt với Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo ngay lập tức lấy ra điện thoại di động và đi ra ngoài.


Chương 3022

Miễn là người thành phố Hà Nội này, vậy thì chạy không thoát được.

Với thực lực hiện nay của Cao Phong, muốn điều tra một người ở đất Hà Nội, đều có thể tìm ra thông tin của mười tám đời tổ tiên nhà hắn.

Khi đám thanh niên áo đen rời đi, Cao Phong từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ cầm một điếu thuốc trong tay.

Lúc này, đã gần bảy giờ sáng rồi.

Mặt trời dần dần mọc lên, đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng và nắng ấm áp.

Cao Phong mắt thu hẹp lại, nhìn những hình ảnh bận rộn dưới núi Bồng Thiên

Không còn nghi ngờ gì, người của đối phương, chắc chắn là người ở trên.

Hơn nữa, rất có khả năng, có lẽ là người từ Thủ Đô đến.

Mà Thủ Đô bên kia, còn ai có thể làm ra được điều này, Cao Phong không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết.

Tại thời điểm này, anh cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều như vậy.

Một khắc không thấy Kim Tuyết Mai, trái tim của anh, không có cách nào có thể bình tĩnh được.

“Alo, gia chủ Thương.”

Cao Phong duỗi tay gọi một cuộc điện thoại, gọi điện thoại cho người ở Thủ Đô bên kia.

“Anh Phong, chúng tôi đã bắt đầu xuất phát rồi, toàn bộ quá trình đều tăng tốc độ, rất nhanh là đến đến nơi rồi.”

“Nhất định phải chờ chúng tôi!” Bên kia điện thoại, truyền đến tiếng nói của Thương Hồng Thành.

“Không cần đến nữa.” Giọng Cao Phong trầm khàn đáp.

“Hả?” Thương Hồng Thành ngây ra một chút, có một chút thắc mắc.

“Có gì bất thường ở phía Thủ Đô bên kia không?” Cao Phong hút một hơi thuốc, để cho tâm trạng bình tĩnh lại và nói.

“Động tĩnh bất thường sao? Không có.”

“Sao thế anh Phong, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thương Hồng Thành cảm thấy có gì đó không ổn.

Cao Phong trầm lặng trong hai giây, sau đó nói: “Hãy tập hợp tất cả thành viên của khu phố thương mại, ở đó chờ lệnh, chờ tôi đến.”

“Tôi sẽ vào Thủ Đô.”

Nói xong, Cao Phong liền cúp điện thoại.

Cao Phong cất điện thoại quay người bước vào nhà, lúc bước ra trên người anh đã khoác sẵn chiếc áo khoác da màu đen.

Chiếc áo khoác bằng da sẫm màu, giống như một chiếc áo giáp màu đen, càng tăng thêm phần sát khí cho anh.

Cùng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Cao Phong, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí trong người anh.

Lúc này Cao Phong vẫn đang cầm trong tay một cái chậu nhỏ màu vàng.

Cái chậu nhỏ bằng vàng này do sư thầy Thanh Viễn tặng cho anh lúc anh còn ở chùa Vô Danh.

Sư thầy tặng chiếc chậu này cho anh với ý nghĩa là sau khi Cao Phong giải quyết xong việc ở thành phố Đà Nẵng thì anh thực sự có thể rửa tay gác kiếm, xoá bỏ mọi ân oán.

Nhưng lúc này Cao Phong cúi đầu nhìn xuống chậu vàng trong tay mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật là trớ trêu!

“Tôi muốn rửa tay gác kiếm, nhưng các người cho tôi cơ hội này sao?”

“Con đường này tôi không muốn đi, nhưng là các người ép tôi phải đi.”

“Vậy thì hôm nay Cao Phong tôi sẽ cho các người thấy!”

Khi giọng nói phát ra Cao Phong duỗi một tay ra, ném chậu vàng trong tay xuống, chậu vàng nặng nề rơi xuống đất.

“Bịch! Loong coong!”

Chậu vàng rơi xuống đất phát ra tiếng động và bị văng ra một đoạn khá xa.

Sắc mặt Cao Phong không chút thay đổi, cởi áo khoác màu đen bước ra ngoài.

“Anh rể!”

Bà người bọn Kim Vũ Kiên đang ngồi trong phòng khách, còn bác sĩ đang xem tình hình cho họ.

Nhìn thấy bộ dạng của Cao Phong, lúc này mấy người bọn họ đều vô cùng lo lắng.

Bọn họ thậm chí không dám nghi ngờ, vào thời khắc này cho dù là kẻ nào đứng trước mặt Cao Phong, Cao Phong đều dám giết chết!

“Đừng lo lắng, Tuyết Mai sẽ không sao đâu.”


Chương 3023

“Không ai có thể chạm vào cô ấy, tất cả người trên thế giới này cũng không ai được đụng vào cô ấy.”

Cao Phong nói xong không nhìn lại, xoay người bước ra ngoài.

Thủ đô!

Anh muốn đi.

Lý trí chó má gì chứ, coi trọng đại cục cái mẹ gì.

Đến người mình yêu còn không bảo vệ được thì còn quan tâm quái gì đến đại với cục nữa!

“Anh Phong, đã được tìm thấy người rồi, chính là những người này.”

Đúng lúc này, Long Tuấn Hạo dùng một chân đạp bay cửa ra, trong tay túm hai người xách vào.

Phía sau còn đi theo mười mấy người sắc mặt tái nhợt, mặt mũi sưng vù.

Bảy, tám người trung niên to béo còn có một vài thanh niên nhuộm tóc vàng được đưa đến.

Cao Phong vừa mới bước lên bậc thềm đột nhiên dừng lại.

“Hỏi đi! Không nói, giết!” Cao Phong rất đơn giản nói ra năm chữ.

“Quỳ xuống!”

Long Tuấn Hạo đá vào đầu gối một người đàn ông trung niên, rồi hét lên.

“Đại ca, nói, nói cái gì chứ?”

Người đàn ông trung niên trợn mắt hốc mồm, trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn.

“Đừng để tao phải nói lần thứ hai.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Đại ca à, tôi thật không biết các anh đang hỏi cái gì…” Người đàn ông trung niên cúi đầu nói.

“Được.”

Cao Phong nhàn nhạt gật đầu, sau đó trực tiếp bước về phía trước.

“Xoẹt!”

Cao Phong trực tiếp rút cây kiếm trong tay Long Tuấn Hạo ra.

“Đại ca! Anh Phong, anh đừng kích động, tôi nói!”

Đôi mắt người đàn ông trung niên lập tức mở to, giọng nói run rẩy hét lên.

“Muộn rồi!”

“Phập!”

Cây kiếm dài một mét xẹt qua, đem theo sức mạnh ghê người.

Cây kiếm rút ra, vô số vết máu bắn tung toé ra theo.

“Phụt!”

Thanh kiếm chém ngang vai người đàn ông trung niên.

“Đại ca… hừ, a, đau quá!”

Trong chốc lát bị chém một nhát sâu vài centimet như vậy.

Người đàn ông trung niên lập tức hét lên một tiếng, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trong chốc lát máu tươi lan ra, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn trên mặt đất.

“Khi ông xâm phạm khu dân cư cao cấp Bồng Thiên thì ông đã phạm vào tội chết rồi!”

Lúc này Cao Phong giống như một con quỷ khát máu trong ngục, trên mặt mang theo sự lạnh lùng bất tận, trong đáy mắt lộ ra vẻ phẫn nộ tàn nhẫn cùng ngọn lửa giận vô tận.

Không nói thêm câu gì, bàn tay còn lại lại thêm một đao.

“Phụt!”

Cây kiếm lại vụt qua một lần nữa, máu chảy như một đài phun nước.

Một đao cắt đứt cổ họng!

Những giọt máu nóng hổi bắn tung toé, có rất nhiều vết máu bắn lên người của Cao Phong.

Nước máu màu đỏ bắn lên chiếc áo khoác da đen và chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Chiếc áo sơ mi trắng lập tức nhuốm đầy màu máu.

“Ư… a…” Người đàn ông trung niên lấy tay che cổ, nhưng vẫn không ngăn được dòng máu chảy.

“Phụt!”

Người đàn ông trung niên máu chảy không ngừng, ngã nhào xuống đất, hai mắt trợn trừng chết không nhắm mắt.

Đây là lần giết đầu tiên.

Sau khi nắm được thành phố Đà Nẵng, Cao Phong từng nói muốn rửa tay gác kiếm từ đây không bao giờ giết người nữa.


Chương 3024

Nhưng anh sai rồi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

Cây cao gió ắt sẽ đến.

Anh không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực bắt anh phải làm như vậy.

Nếu anh phải buộc mình trở thành một con quỷ, để có thể bảo vệ sự an toàn của mấy người Kim Tuyết Mai.

Vậy thì Cao Phong sẽ không do dự một chút nào.

“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi…” Những người còn lại mặt tái mét.

Đồng thời trong lòng nảy ra một sự hối hận sâu sắc.

Dáng vẻ của Cao Phong lúc này khiến bọn họ sợ hãi.

Thủ đoạn của Cao Phong lúc này càng làm cho bọn họ sợ hãi không dám nói.

“Anh Phong, em sai rồi, em không nên thu tiền, chúng em không nên giúp bọn họ đối phó với khu dân cư cao cấp Bồng Thiên!”

Một đám người không ngừng cúi lạy với Cao Phong, chẳng khác gì mấy con gà mổ thóc không ngừng.

“Phun!”

Sắc mặt Cao Phong không chút thay đổi, đến mắt cũng không chớp, cây kiếm trong tay lại vung ra.

“Phun!”

Lại là một tên thanh niên khác, cổ họng bị chém trong tích tắc, máu phun ra như mưa.

“Bây giờ chúng mày đã biết tạo muốn hỏi cái gì rồi chứ?”

Lúc này Cao Phong toàn thân đầy máu, tay cầm cây kiếm, nói với giọng khàn khàn.

“Biết rồi ạ, biết rồi ạ, bọn em nói, bọn em nói ạ!”

Lần này, không ai dám nghĩ mình may mắn nữa.

“Đã có người tìm đến chúng em, bảo bọn em đâm xe vào chân núi Bồng Thiên, sau đó diễn cảnh để thu hút sự chú ý của những người phía trên.”

“Chỉ cần bọn em thành công sẽ cho bọn em hai tỷ.”

“Anh Phong, bọn em bị đồng tiền làm mờ mắt, là lỗi của bọn em!”

“Trừ những thứ này ra, bọn em thật sự không làm gì cả, anh Phong, anh tha cho bọn em đi!”

Mười mấy người đều quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy cầu xin Cao Phong tha mạng.

Những dáng vẻ thê thảm đó khiến người nhìn thấy hay nghe thấy đều đau lòng.

Tuy nhiên, trong lòng Cao Phong không có một chút thương hại.

Có một số sai lầm là không thể tha thứ.

Khi họ nhận được hai tỷ thì họ cũng phải dự đoán được vận mệnh của chính mình.

“Hai tỷ…”

“Hai tỷ khiến cho bọn mày đến mạng cũng không cần nữa à?”

“Cái tên Cao Phong của tao đến hai tỷ cũng không bằng à!”

Cao Phong đột nhiên thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng.

Cao Phong vừa cười vừa chậm rãi nâng kiếm lên, sau đó lòng bàn tay kia cũng ở trên cán kiếm.

Hai tay cầm kiếm, sức mạnh cực lớn, đến xương khớp cũng nhô lên.

“Anh Phong, đừng giết bọn em, bọn em sai rồi, bọn em sai rồi…”

“Anh Phong, ông nội Phong, bọn em đã sai…”

Ai cũng khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha mạng.

Nhưng Cao Phong giả vờ coi như không nhìn thấy nghe thấy gì cả.

Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc Kim Tuyết Mai bị bắt đi, sự đau buồn và tức giận trong lòng anh dâng lên đến cực điểm.

Lúc này, anh cần phải trút giận!

Anh cần phải trút giận bất chấp mọi thứ!

“Sai rồi, thì đi chết đi!”

Cao Phong hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cán kiếm, dùng hết sức lực toàn thân, một kiếm chém ngang.

Ánh sáng của thanh kiếm chói mắt đó, như thể quét qua cả ngàn quân, mang theo khí thể sát phạt mạnh mẽ, một lần chém đến mười mấy người.

“Phụt! Phụt! phụt!”


Chương 3025

Âm thanh từng dao từng kiếm liên tiếp đâm thủng da thịt nối tiếp nhau vang lên, khiến nhưng nơi bị đâm không ngừng phun ra máu, giống như rất nhiều dòng suối cùng nhau phun ra hoa máu nở rộ.

Máu tươi dồn dập bắn lên mặt, khiến cho bộ quần áo của Cao Phong vốn bị máu tươi nhuốm hồng lên, giờ lại chuyển thành màu đỏ đậm.

Mùi máu tanh nồng nặc lần lượt tuôn ra.

Lại một dao chém xuống, bảy tám người lập tức ngã xuống đất ôm chặt lấy cổ.

Cho đến chết, họ cũng không hiểu tại sao số tiền hai tỷ này lại bỏng tay đến vậy!

Vẫn còn có năm sáu người quỳ trên mặt đất như run run như bị chấn động, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Thậm chí có hai thanh niên sợ hãi đến nỗi tè ra quần.

“Hu!”

Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng hỏi: “Mày có biết, bọn họ là những ai không?”

“Có, có người nói chuyện, khẩu âm giống người của thủ đô…” Một thanh niên tóc vàng đứng đó run rẩy trả lời.

Cao Phong trong lòng trầm mặc.

Qủa nhiên!

Là Thủ Đô.

Ở Thủ Đô, có ai sẽ không màng tất cả mà đối phó với Kim Tuyết Mai?

Có người nào lại điên cuồng như vậy, đến đối phó Kim Tuyết Mai?

Nhà họ Phạm, Phạm Thanh Nhiên!

Lúc này Cao Phong căn bản không thể dựa vào lí trí để phân tích được rốt cuộc suy đoán của mình là đúng hay sai.

Anh chỉ biết, Kim Tuyết Mai nhất định là bị mấy người ở Thủ Đô mang đi rồi.

Chỉ có Phạm Thanh Nhiên ở Thủ Đô có thù oán với Cao Phong.

Lúc đầu cô ta vì sự chiếm hữu của bản thân, đối xử với Kim Tuyết Mai như vậy, thậm chí còn không tiếc dùng sức mạnh của nhà họ Phạm để áp chế Cao Phong.

Tuy rặng đã bị Diệp Thiên Long chặn lại.

Nhưng có một số người, luôn thích những vết sẹo lành mà quên đi nỗi đau.

Cho nên, không cần biết có phải nhà họ Phạm hay không, Cao Phong cũng sẽ bắt đầu tìm từ nhà họ Phạm.

Một nhà tìm không thấy, vậy thì tìm hai nhà, hai nhà tìm không thấy, vậy thì lật cả Thủ Đô lên để tìm.

“Bọn họ có nói điều gì khác nữa không? Nói ra những thông tin có ích, tao sẽ tha cho bọn mày một con đường sống.” Cao Phong đè nén sự tức giận nói.

Tên thanh niên tóc vàng nghe vậy mắt lập lòe chớp mấy cái, sau đó thận trọng hỏi: “Anh Phong, em nói ra thì anh sẽ không giết em chứ?”

“Mày không có tự cách nói điều kiện với tao.” Ánh mắt Cao Phong lạnh lùng.

“Đúng đúng đúng, em nói em nói, lúc đó em nghe thấy bọn họ nói, cái gì mà nhà họ Phạm gì đó, không biết có ích với anh Phong không…”

Tến tóc vàng cẩn thận quan sát biểu hiện của Cao Phong, báo cáo thật lòng.

Cao Phong chậm rãi nắm chặt tay lại.

Suy đoán của anh quả nhiên không sai.

Là nhà họ Phạm.

Phạm Thanh Nhiên, lần này cô thật sự muốn tôi phải giết cô rồi!

Cao Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đè nén lửa giận, quay đầu lại hỏi: “Tông Trạch đâu?”

“Anh Phong, các anh em ở thị trấn Biển Đông sắp đến rồi, Tông Trạch đi đón bọn họ rồi ạ.” Long Tuấn Hạo lập tự trả lời.

Cao Phong gật nhẹ đầu, sau đó anh ném con dao thép đi rồi bước xuống núi.

“Anh Long, những người này…” Một người binh sĩ Phong Hạo hỏi.

“Giết đi.” Long Tuấn Hạo cau mày đáp, sau đó liền theo bước chân Cao Phong đi.

“Đừng giết chúng tôi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!”

“Những điều chúng tôi biết đều nói ra hết rồi mà! Tha cho chúng tôi đi!”

“A, ong nội Phong, tôi sai rồi, tha cho tôi đi…”

Trong chốc lát, lần lượt từng tiếng kêu cầu xin tha mạng tê tâm liệt phế vang lên.

“Rồng có vảy ngược, chạm vào tất phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK