Khối tập đoàn Phong Hạo quét ngang Nam Cương, uy hiếp Cảnh Đông, nắm giữ đại quân ba trăm nghìn người, cùng xông lên trời.
Tin tức này giống như cơn gió lốc điên cuồng lan ra bốn phía.
Bắc Cảnh, Tây Vực đều nhận được tin.
Trong lúc này, đám thế lực lớn nhỏ đều sững sờ.
Đã bao nhiêu năm không xảy ra chuyện lớn như vậy rồi?
Tuy bọn họ ít liên lạc với cường đạo bên Tây Vực và Bắc Cảnh.
Nhưng đều là cường đạo bên cạnh biên giới, hiện giờ Nam Cương và Cảnh Đông bị càn quét, bọn họ không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Có rất nhiều người suy đoán, trong chuyện này có bí mật sâu hơn không.
Nhưng không ai có thể đoán được.
Bọn họ chỉ biết là khối tập đoàn Phong Hạo, tuyệt đối không thể trêu chọc.
Nếu không bọn họ có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Vì sao?
Bời vì Cảnh Đông giáp với Bắc Cảnh, Nam Cương giáp với Tây Vực.
Mà hiện giờ khối tập đoàn Phong Hạo nắm giữ Nam Cương và Cảnh Đông cùng với Tam Giác Vàng.
Khối tập đoàn Phong Hạo đi tây, thì có thể tới Tây Vực.
Xuống dưới, có thể đánh bất ngờ Bắc Cảnh.
Cho nên khối tập đoàn Phong Hạo xuất hiện, thật sự như chặn yết hầu hai nơi này.
Nhưng một số người đứng đầu thế lực lớn thông minh, thực tế trong lòng cũng không lo lắng lắm.
Tuy Nam Cương mạnh, nhưng trong tứ đại biên giới, cũng không phải mạnh nhất.
Hai nơi như Tây Vực và Bắc Cảnh, cho dù là số lượng cường đạo, mức độ hoàn mỹ của trang bị, đều sánh bằng Nam Cương.
Cho nên bọn họ không quá e ngại khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng cho dù bọn họ không sợ, nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn hủy bỏ rất nhiều kế hoạch, thành thật yên tĩnh không ít.
Tất cả kế hoạch, cũng phải đợi ngọn gió này đi qua rồi nói.
Trận chiến này của khối tập đoàn Phong Hạo, uy hiếp bên cạnh biên giới đủ ghi vào sách sử.
Sáu giờ tối, John rời khỏi Nam Cương, quay về một trấn nhỏ ở biên giới của cường quốc bọn họ.
Ông ta vốn có chỗ ở bên Nam Cương.
Nhưng hôm nay, cả Nam Cương bị Cao Phong nắm lấy, đâu còn có chỗ cho ông ta sống yên ổn.
Cho nên hiện giờ, ông ta lại phải chạy trở về.
Bên ngoài đường biên giới Việt Nam, là những nơi hỗn loạn.
Mà từ nơi hỗn loạn kéo dài lên, tất nhiên là quốc gia khác.
Trên cơ bản bố cục của tứ đại biên giới, đều là như vậy.
Giữa quốc gia và quốc gia, sẽ không trực tiếp tiếp xúc, như vậy dễ dàng gặp chuyện không may.
Chon nên sẽ phân thành khu vực giáp biên giới, giống như vùng biển cả trên biển.
Mà hiện giờ John dẫn người rời khỏi khu vực đó, quay trở về trấn nhỏ ở biên giới quốc gia mình, tất nhiên là có thể đảm bảo an toàn của mình.
Cho Cao Phong trăm lá gan, anh cũng không dám đặt chân tới đây.
Nếu không anh sẽ nghênh đón chèn ép trả thù của cả quốc gia, người nào cũng không bảo vệ được anh.
“Phù!”
Mãi đến khi đi vào phòng nghỉ ngơi, John mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi trên ghế uống hai cốc nước to, tâm trạng John mới tốt hơn một chút.
Ông ta không muốn thừa nhận, nhưng ông ta không thể không thừa nhận, hôm nay ông ta bị Cao Phong chấn trụ có chút kinh hồn khiếp vía.
Nghĩ tới ông ta thân là quân lệnh hai sao, chỉ huy trăm nghìn binh sĩ quân đội, địa vị cao tới mức khiến người ta phải ngước nhìn.
Nhưng hôm nay lại bị một tên nhóc hơn hai mươi tuổi hù sợ.
Không chỉ như vậy, người trẻ tuổi này còn tát ông ta ba cái trước mặt mấy trăm nghìn người.
Nếu nói chuyện này ra, e rằng sẽ khiến người ta cười rụng răng!
Nếu không phải vì thân phận, John thậm chí còn muốn giết sạch năm nghìn thuộc hạ của ông ta, như vậy chuyện xấu của ông ta sẽ không bị lộ ra ngoài.