Ông cụ Gia Cát bắt gặp Trọng Dương Bình luôn có dáng vè ổn trọng lúc này có vể tâm sự nặng nề, cũng không có nhiệt tình giữ lại.
Mà ngay sau khi Trọng Dương Bình đi, bầu không khí trong bữa tiệc này mỡi xem như chậm rãi sinh động trở lại.
Lúc trước Trọng Dương Bình còn ngồi ở nơi này, không chỉ có một bàn anh ta đang ngồi, mà ngay cả những khách mời ngồi trong sân này đều không dám lớn tiếng ồn ào.
Chỉ vì sợ quấy nhiễu đến Trọng Dương Bình, trêu chọc Trọng Dương Bình không vui.
Lần này thì tốt rồi, khi Trọng Dương Bình rời đi, bọn họ mới dám nói to hơn một chút.
Lúc Trọng Dương Bình rời đi, ông cụ Gia Cát cũng đã tự mình đưa tiễn.
Sau đó, ông cụ Gia Cát quay trở lại, chào hỏi với một đám người để họ tiếp tục ăn uống tốt.
“Ông già này cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi liền đi nghỉ ngơi một chút, trước hết xin lỗi các vị khách quý tôi không thể tiếp đãi được.” Ông cụ Gia Cát khách khí nói.
Mấy người khách quý tự nhiên cũng là cười khoát tay, nói với ông cụ Gia Cát xin cứ tự nhiên.
Lúc này ông cụ Gia Cát mới quay người đi, sau đó nhìn Cao Phong một chút, sau đó hướng về phía nhà sau đi một chút.
Đương nhiên cũng không quên cầm theo khối phỉ thúy Long Thạch chủng kia.
“Ông Gia Cát.” Phạm Thanh Nhiên tiến lên một bước nhẹ giọng hô.
“Thanh Nhiên cũng có thể đi cũng ông tới một chỗ.” Ông cụ Gia Cát gật đầu cười nhân hậu, cũng không có cự tuyệt.
Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu, lập tức đi theo bước chân của ông cụ Gia Cát.
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng cũng hiểu được ý tứ của ông cụ Gia Cát, cho nên cũng nói một tiếng với bọn người Lý Khải Kiệt, sau đó cũng đứng lên bước vào theo.
Bên trong nhà sau của dòng họ Gia Cát.
Cao Phong đang ngồi đối diện với ông cụ, Phạm Thanh Nhiên thì loay hoay nghịch đám hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài.
Điều này khiến cho Cao Phong không khỏi cảm thán.
Phạm Thanh Nhiên, cô gái này xác thực rất thông minh, hiểu được lúc nào nên làm việc gì, vừa biết tiến vừa biết lùi.
Giống như lúc này vậy, cô ta biết Cao Phong cũng với ông cụ Gia Cát nhất định là có chuện cần bàn, cho nên mới thức thời chờ đợi ở bên ngoài.
“Cậu Cao Vũ, cậu cũng hẳn đã nhìn ra, tính cách của ông già này tường đối thẳng thắn.”
“Cho nên cậu Cao Vũ có gì cần hỗ trợ, không ngại hãy nói thẳng, chỉ cần dòng họ Gia Cát có thể giúp đỡ, tất nhiên sẽ không từ chối cậu.”
Ông cụ Gia Cát đặt một chén trà thơm ngay trước mặt Cao Vũ.
Cao Phong cúi đầu tiếp nhận, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó đi thẳng vào vẫn đề nói: “Tối muốn ông cụ Gia Cát dẫn tôi đến gặp ông chủ hiện tại nhà họ Phạm.
“Ông chủ hiện tại của nhà họ Phạm? Cậu muốn đi gặp ông ta?” ông cụ Gia Cát nghe vậy liền sững sờ.
“Không sai, tôi có việc quan trọng muốn nói chuyện với ông ấy.” Cao Phong gật đầu trả lười.
Ông cụ Gia Cát hơi híp mắt lại, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Một khối phỉ thúy Long Thạch chủng đổi lấy cơ hội một lần được dẫn đến nhà họ Phạm.
Cao Vũ đây là đang muốn làm cái gì?
Ông cụ Gia Cát sống hơn nửa đời người, dãi dầu sương gió, đã gặp qua bao nhiêu người.
Đừng nói chỉ là một người trẻ tuổi, ngay cả một người trung niên như con người có bụng dạ cực thâm sâu như Khổng Duệ Chí, ông ta cũng của thể đoán ra đại khái ý nghĩa của đối phương.
Nhưng ông cụ lúc này cũng hơi kinh ngạc phát hiện ra ông có một loại cảm giác không thể nhìn thấu được con người của Cao Phong.