Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4233


Vậy nên cũng không thể nói rõ rằng ai là người đúng người xa, mà chỉ có thể nói là bất đồng quan điểm.


Một lúc sau, trợ lý Trương vẫn lạnh lùng hừ một cái.


“Anh ta muốn dùng cách đó để ép chúng tôi ra tay à? Đừng có mơ!”


“Chuyện này không chỉ là quyết định nhất thời của tôi mà thôi, mà là quyết địn của mấy trăm nghìn người chiến sĩ nữa. Tôi không đủ quyền để ra lệnh họ hi sinh cả tính mạng của mình chỉ vì một người. Dù tôi có bảo họ đi thì họ cũng sẽ không đồng ý đâu.”


Trợ lý Trương hừ một cái, giọng điệu khá mạnh mẽ.


“Báo cáo ông Trần, bên biên giới Nam Cương mới cấp báo về.”


Đúng lúc này có một chiến sĩ mặc đồ đen đi vào.”


“Nói đi.”


Ông Trần xua tay rồi nói.


“Ba mươi nghìn chiến sĩ ở biên cương chạy hết rồi.”


Người chiến sĩ kia ngập ngừng một chút rồi nói.


“Cái quái gì cơ?”


Vu Chính Bình ngạc nhiên hô lớn.


Trợ lý Trương và ông Trần thì cũng ngạc niên quay đầu lại, nhìn về phía người chiến sĩ kia.


“Tôi không hiểu ý của cậu, cậu nói gì cơ? Chạy là sao?”


Trợ lý Trương tiến lên một bước, nhìn người chiến sĩ kia rồi nói.


“Ba mươi nghìn người chiến sĩ ở biên giới đã chạy đi theo nhóm người Long Tuấn Hạo rồi, họ đến Tây Vực rồi.


Chiến sĩ mặc đồ đen nhìn liếc qua trợ lý Trương, sau đó báo cáo lại lần nữa.


Nghe xong câu đó của anh ta, tất cả những người ở đây đều ngạc niên.


Chạy?


Họ đi Tây Vực hết rồi à?


Không nhận được bất kỳ một mệnh lệnh nào mà họ lại tự ý chạy ra ngoài, đi giúp Cao Phong đánh nhau hả?


Con mẹ nó chứ, hôm nay có phải là ngày cá tháng tư đâu.


“Ai ra lệnh cho họ đi vậy hả?”


Trợ lý Trương phản ứng lại, quát lớn: “Tôi muốn kiện họ! Đưa họ lên tòa án quốc tế!”


“Báo cáo trợ lý Trương, lúc ra đi, những người đó đã cởi hết áo khoác quân đội ra rồi.”


“Hơn nữa họ còn tự nguyện từ bỏ thân phận của công dân Việt Nam, bây giờ ở cột mốc biên giới giữa nước ta và Nam Cương còn đang có ba mươi nghìn chiếc áo khoác lính.”


Nghe người chiến sĩ báo cáo như vậy, trợ lý Trương lại trợn mắt lên.


Anh ta không tin!


Anh ta không hiểu nổi, những chiến sĩ Việt Nam này lại bị Cao Phong cho ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?


Còn Diệp Thiên Long thì lại hừ lạnh một cái, cười khẩy.


Vừa nãy trợ lý Trương nói là những người chiến sĩ kia sẽ không đồng ý cơ mà?


Bây giờ có đáp án rồi đấy.


Danh tiếng của Cao Phong đa đem lại đáp án cho tất cả mọi người ở đây.


Những điều anh làm, đã vô hình chung mà ảnh hưởng đến rất nhiều người, từ từ mà nâng địa vị của anh lên trong lòng bọn họ.


Địa vị của anh bây giờ cao như thể là một loạt tín ngưỡng vậy.


“Bọn họ, bọn họ…”


Lần này thì trợ lý Trương cuống lên thật rồi, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt.


Tên Cao Phong này…


Mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được.


Chúa ơi, chuyện này đúng là quyền lực quá lớn, đe dọa cả đến những người cấp trên rồi!


Chẳng lẽ anh ta còn có thể để yên cho Cao Phong làm thế này tiếp?


“Báo cáo trợ lý Trương, trước khi rời đi, những chiến sĩ đó đã nhờ tôi chuyển lời đến anh.”


Người chiến sĩ kia nhìn liếc qua trợ lý Trương rồi lại báo cáo lần nữa.


“Họ nói gì?”


Trợ lý Trương quay ngoắt đầu lại, “Có phải là bảo tôi tha thứ cho họ không? Không thể nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK