Những quy tắc của Diệp Thiên Long nhìn có vẻ như gây bất lợi cho khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng thực tế giống như một tầng gông xiềng, hoàn toàn hạn chế hành động của John.
Cho nên mục tiêu duy nhất bọn họ có thể phát tiết lửa giận, chính là bên Cảnh Đông.
Đúng lúc hôm nay cường đạo Cảnh Đông đánh lén bọn họ, đương nhiên là bọn họ đi tìm chỗ phát tiết.
Mà Cao Phong đã sớm dự đoán được, bảo Mạnh Tuấn Phi lùi trại đóng quân về sau mười lăm kilomet.
Còn những cường đạo này chém giết người của Cảnh Đông, vậy chỉ có thể xem như là vui mừng ngoài ý muốn.
“Tôi là người thô kệch, mưu kế của cậu Phong, tôi nghĩ mãi mà không rõ.”
Mạnh Tuấn Phi cười ha ha, chạm chén rượu với Long Tuấn Hạo, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Tôi không nghĩ tới mấy thế lực ở Cảnh Đông, vậy mà cũng đúng lúc muốn phái người tới tấn công chúng ta.”
“Trong cảnh tối lửa tắt đèn này, bọn họ trực tiếp chạm mặt nhau.”
Cao Phong nói đến chuyện này, không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Trong khoảng thời gian này anh phát động không ít cuộc chiến ở Cảnh Đông, đương nhiên là đắc tội không ít người.
Đúng lúc tối hôm nay có rất nhiều thế lực liên hợp với nhau, đều phái ra không ít tinh anh, chuẩn bị đánh lén trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi.
“Ha ha! Con mẹ nó tôi sắp chết vì buồn cười rồi.”
Long Tuấn Hạo bật cười một tiếng, càng nghĩ càng không nhịn được muốn cười.
Lúc con người xui xẻo, uống nước lạnh đều tắc kẽ răng.
Lúc con người thuận lợi, đi bộ một vòng trên đường, đều có thể thấy con thỏ đâm chết trước mặt mình.
“Chỉ có thể nói, cậu Phong gặp đại nạn mà không chết, nhất định hạnh phúc cuối đời!”
Mạnh Tuấn Phi cũng cảm khái một tiếng, trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc.
Nhớ tới ngày đó lúc ông ta mới gặp Cao Phong.
Toàn bộ quần áo của Cao Phong rách nát, một nhóm mười bốn người, đã sớm đạt tới giới hạn.
Tất cả mặt xám mày tro toàn thân đều là máu, thậm chí có binh sĩ Vũ Nặc bị trọng thương, hơi thở đã vô cùng mỏng manh.
Lúc ấy Mạnh Tuấn Phi còn nghĩ, những người này có thể sống được sao?
Nhưng vì hứa hẹn với Diệp Thiên Long, ông ta vẫn làm mọi chuyện.
Khi đó Mạnh Tuấn Phi tuyệt đối không nghĩ tới, ông ta đụng tới Cao Phong, xem như nhặt được bảo bối.
“Đi thôi, ra xem tình hình.”
Cao Phong cười, đứng dậy, hơi dừng lại một lát, vết thương do súng bắn ở sau lưng vẫn còn hơi đau.
Nhưng Cao Phong chỉ tạm dừng hai giây, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Long Tuấn Hạo và Mạnh Tuấn Phi cũng đi theo, đi đến đài cao trong trại đóng quân.
“Anh Phi, anh Phong! Anh Phong!”
“Anh Phong! Anh Phi!”
Dọc đường đi, vô số binh sĩ đều mở miệng chào hỏi Cao Phong.
Nhìn thái độ cung kính của bọn họ, không một chút lừa gạt…
Cao Phong cười đáp lại, sau đó ba người cùng bước lên đài cao.
Nhìn qua ống nhòm, Cao Phong có thể thấy được ánh lửa ngút trời ở phía xa.
Nhưng mà chiến đấu giống như đã gần kết thúc, cường đạo Nam Cương đã bắt đầu lùi lại.
“Cậu Phong, vì sao chúng ta không trực tiếp tiến lên, giết chết bọn họ?”
Bỗng nhiên đôi mắt Mạnh Tuấn Phi lóe sáng, đưa ra ý kiến tự cho là thông minh.
“Đúng vậy, mẹ kiếp, hiện giờ bọn họ không còn nhiều người, chúng ta trực tiếp tiến lên giết sạch bọn họ!”
Long Tuấn Hạo cũng vỗ tay một cái, giọng điệu hưng phấn kêu lên.
Nhưng Cao Phong chậm rãi xua tay, trong đáy mắt chôn giấu chút cân nhắc.
“Anh Mạnh, anh nhận được tin tức, tối hôm nay có bao nhiêu thế lực chuẩn bị đánh bất ngờ chúng ta?”
Cao Phong thấy Mạnh Tuấn Phi có chút khó hiểu, lúc này hỏi một câu.
“Nghe nói, có gần bốn mươi nghìn người.”
Mạnh Tuấn Phi nghĩ một lát, sau đó trả lời.
“Đúng vậy! Bốn mươi nghìn người.”
“Bốn mươi nghìn người đấu với ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương, nhưng bị giết tơi bời.”