Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916


Không ngờ rằng, những thứ này vẫn chưa hề bị đánh Từ lúc ở nhà thờ họ Lục phát hiện ra hai thứ này, Cao Phong vẫn luôn mang theo bên mình. Có lẽ là lúc nằm viện, Kim Tuyết Mai đã nhặt được, sau đó đến lúc ra viện lại để chúng vào trong cái hộp đồ chơi này.


Chỉ có điều là điện thoại của Cao Phong nhất định đã mất rồi.


Cho nên bức ảnh được chụp nguyên vẹn nhất, cũng ra đi theo chiếc điện thoại.


Tuy nhiên, hình ảnh hoàn chỉnh nhất sớm đã in sâu vào tâm trí của Cao Phong.


Lúc này Cao Phong lại nghĩ đến bức ảnh đó, trong đầu đột nhiên lóe sáng.


Cao Phong lại quay trở về đoạn ký ức năm anh tám tuổi.


Không có người và sự việc chiếm dung lượng não bộ, cho nên anh nhớ rất rõ những chuyện trước đó.


Anh đột nhiên hiểu ra, hình ảnh này, chính là hình ảnh trong ngôi nhà của Ông Cao.


Có lẽ là một góc nhìn toàn cảnh từ trên cao.


Đây chính là tạo hình nơi ở của Ông Cao.


Hành lang, phòng ngủ, cùng nhau tạo thành một một chữ “DƯ”.


Lúc nhỏ, Cao Phong rất hay đến nhà ông chơi, ông cũng hay nắm lấy tay Cao Phong đi loanh quanh.


Nhưng sau khi Cao Phong đã lớn rồi, anh lại rất ít khi đến nhà của ông đi dạo như lúc nhỏ nữa.


Từ sau khi mà ông qua đời, cơ hội làm việc đó đã không còn nữa, tất cả những ký ức đều trở nên mơ hồ.


Những ký ức năm tám tuổi lại một lần nữa ùa về, những hình ảnh trong quá khứ hiện lên một cách rõ ràng trong đầu. Xanh ra, bí mật lớn nhất của tấm vải này, được cất giấu tại nơi ở của ông Cao.


“Ông ơi, rốt cuộc ông vẫn muốn con quay về lại nhà họ Cao!”


“Nhưng mà, bây giờ ngay cả thành phố Hà Nội con còn không đi được, ha ha.” Cao Phong không khỏi tự giễu cười, thở dài một hơi, thu dọn món đồ đó lại, cẩn thận cất vào trong hộp.


Không lâu sâu, Kim Tuyết Mai đã về đến nhà.


Nhìn bộ dạng của cô ấy hôm nay giống như đã gặp được chuyện gì đấy rất vui.


Cao Phong định chuẩn bị mở miệng hỏi, nhưng bằng nhiên Kim Tuyết Mai lại hô lên đầy kinh ngạc.


“Cao Phong, wow! Hôm nay Cao Phong ăn mặc đẹp tra quá nha, suýt chút nữa là em đã nhận không ra rồi!”


Kim Tuyết Mai chạy ù một mạch đến bên cạnh Cao Phong, giống như là một fan hâm mô, trong ánh mắt ấy lóe sáng lên đầy vẻ sùng bái.


“Khụ..” Cao Phong ho nhẹ một tiếng, nói: “Em anh chúng ta, nên cẩn thận một chút nha, cẩn thận… tốt xấu gì thì em cũng là chủ tịch của một công ty mà.”


“Em không cần, anh ở trước mặt em không cần phải dè dặt, và em cũng không mấy thứ vô dụng này!” Kim Tuyết Mai bĩu môi, chẳng thèm để ý đến.


Cô ấy bây giờ, chỉ nghĩ đến Cao Phong đang đứng trước mặt mình, liền biết thân biết phận trở thành một cô gái xinh xắn, nhỏ nhắn.


“Được rồi được rồi!” Cao Phong cũng chỉ đành lắc đầu mim cười, ngắt yêu cái mũi nhỏ của cô một cách trìu mến.


Kim Tuyết Mai để hai tay ở sau lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhằn lên, khẽ nhắm mắt lại, để Cao Phong cọ mũi mình. Về phần quần áo của Cao Phong từ đầu ra, Kim Tuyết Mai lại không hề để ý đến, dường như cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ.


Điều đó khiến Cao Phong hơi kinh ngạc.


Từ đầu đến chân của Kim Tuyết Mai chỉ có mấy đồng thế mà cô lại không hề tò mò bộ quần áo đáng giá cả triệu bạc này của mình, từ đầu ra ư? “Tuyết Mai, em không có gì muốn hỏi anh sao?” Cao Phong gãi gãi đầu, không nhịn được nên mới hỏi một câu.


“Hỏi cái gì?” Kim Tuyết Mai hỏi ngược lại anh.


“Bộ quần áo này của anh… em không muốn hỏi sao?” Cao Phong khựng lại một chút mới hỏi.


“Không hỏi.” Kim Tuyết Mai lắc đầu, sau đó lại thở dài một hơi: “Em biết người đàn ông của em, không phải là người bình thường, cho nên có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.”


“Hơn nữa, em biết, anh giấu em biết bao nhiêu chuyện, nhưng sẽ không làm tổn thương em, thế thì vì sao em phải hỏi nhiều làm gì chứ?”


“Bây giờ em hiểu rồi, em không cần phải biết nhiều như vậy, chỉ cần biết… chúng ta thật sự yêu thương lẫn nhau, thế là đủ” Kim Tuyết Mai nói một tràng, Cao Phong nghe xong cực kỳ cảm động.


Mấy tháng vừa qua, tâm tình của Kim Tuyết Mai cũng đã thay đổi tốt hơn nhiều.


Chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, đó chính là tình cảm của hai người.


“Thật ra… Cao Phong ngập ngừng nói: “Anh là con cháu nhà họ Cao ở Đà Nẵng.”


Kim Tuyết Mai nghe vậy, không kinh ngạc cũng không khiếp sợ, không hề có chút biểu cảm nào lộ ra.


Dường như cho dù Cao Phong có thân phận là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK