Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3480


Liễu Tông Trạch đẩy tay Long Tuấn Hạo ra rồi nói: “Vậy anh Vũ thì sao? Anh Vũ làm cha rồi đấy, anh Vũ cũng đi còn gì?”


“Tôi khác chứ, lần này tôi phải đi vì không ai có thể thay thế tôi được.” Cao Vũ khẽ nhíu mày.


Liễu Tông Trạch lắc tay bằng vẻ bực dọc rồi nói: “Anh Vũ, trước đây tôi cũng nói rồi, từ nay về sau cái mạng này của Liễu Tông Trạch thuộc về anh. Anh lên núi đao tôi đi theo anh, anh xuống biển lửa tôi cũng vẫn theo anh, hoàn toàn không hề chùn bước. Nếu tôi đã không thể thế chỗ để đi thay anh thì tôi chắc chắn phải đi theo anh và ở bên cạnh anh. Nếu không thì lương tâm tôi sẽ cảm thấy bứt rứt lắm.”


Hai mắt Liễu Tông Trạch đỏ hoe rồi cứ trợn trừng mắt nhìn Cao Vũ như vậy.


Sâu trong đáy mắt anh ta có một vẻ kiên định không gì có thể so sánh được.


Anh ta và Long Tuấn Hạo đều biết chiến đấu trên chiến trường nguy hiểm tới cỡ nào nhưng nếu Cao Vũ đã đi thì chắc chắn họ cũng sẽ đi cùng.


Để Cao Vũ đơn độc một mình đối mặt với nguy hiểm thì họ không làm được.


“Anh Vũ, anh đừng do dự gì cả, em và Tuấn Hạo đi cùng anh. Anh em của anh không chỉ nói ngoài miệng mà chắc chắn sẽ làm được. Khi bọn em gặp nạn, anh đã kề vai sát cánh cùng bọn em đương đầu với mọi chuyện, vì thế anh chính là anh em tốt của bọn em. Nếu để anh một mình chiến đấu trên chiến trường còn bọn em thì ở nhà hưởng thụ, vậy thì còn gọi là anh em cái lông gà lông vịt gì nữa?” Long Tuấn Hạo trợn trừng hai mắt rồi nói.


Mặc dù Liễu Tông Trạch không nói gì nhưng sự kiên định ẩn sâu trong đáy mắt đã biểu đạt thái độ của anh ta một cách rõ ràng rồi.


Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Cao Vũ mới gật đầu một cái: “Được. Vậy chuyện này cứ quyết định đi thế đi, hai cậu đi cùng tôi.”


Cuối cùng Cao Vũ không khuyên bảo gì nữa mà quyết định ba người cùng đi với nhau.


“Ai da, vậy là được rồi, hì hì.”


Lần này thì Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều vô cùng vui vẻ. Dường như trong mắt họ, sự nguy hiểm khi chiến đấu trên chiến trường không hề đáng được nhắc tới vậy.


“Vậy chiều nay các cậu tự xử lý chuyện riêng của mình cho xong đi nhé. Nhưng nhất định phải giữ bí mật chuyện này, không ai được truyền ra ngoài. Sau đó đến tối, chúng ta sẽ xuất phát luôn.” Cao Vũ suy nghĩ một lát rồi quay đầu về phía hai người họ rồi nói.


“Vâng, tôi không có ý kiến.” Nghe vậy thì Liễu Tông Trạch cũng đồng ý ngay.


Nếu Cao Vũ đã nói phải giữ bí mật chuyện này thì họ không cần phải dò hỏi nguyên nhân, chỉ cần nghe và làm theo là được.


Long Tuấn Hạo do dự một chút rồi nói: “Thực ra em chỉ muốn đi ăn hai xiên que cay thôi. Trước đây lúc ở Tam Giác Vàng, em cực kỳ cực kỳ nhớ món xiên que cay ở Thành phố Hà Nội đấy. Lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở về nữa.”


Trước khi nghe Long Tuấn Hạo nói hết thì Liễu Tông Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng để chế giễu anh ta. Nhưng sau khi nghe xong rồi thì cả Cao Vũ và Liễu Tông Trạch đều rơi vào yên lặng.


Chiến đấu vì đất nước, chiến trường ác liệt, đây đều là những cụm từ khiến lòng người sục sôi nhiệt huyết. Nhưng sự nguy hiểm đi kèm với nó cũng là điều không thể xem thường.


Từ xưa đến nay có biết bao người có chí lớn nhưng không thành, lại còn đổ máu nhuộm đỏ chiến trường? Tư thế anh hùng, da ngựa bọc thây đều là những thứ thường xuyên nhìn thấy trên chiến trường rồi.


Mỗi một lần ra trận, có người nào có thể đảm bảo được bản thân sẽ an toàn trở về?


Chính vì thế mà mặc dù lời nói của Long Tuấn Hạo có chút xui xẻo nhưng trong lòng mỗi người họ đều hiểu rằng đó chính là sự thật tàn khốc mà họ phải đối mặt.


“Được, đợi lát nữa tôi với cậu đi ăn xiên que cay.” Liễu Tông Trạch gật đầu một cái rồi nói.


“Đừng ăn bên ngoài, không sạch đâu. Để tôi bảo người ta đưa một chút nguyên liệu tới đây rồi chúng ta cùng làm ở núi Bồng Thiên đi.” Cao Vũ cười khẽ rồi vô cùng phối hợp mà nói.


“Vậy là anh Vũ không hiểu rồi, phải lang thang ăn ngoài quán ven đường mới có thi vị chứ. Vả lại xiên que cay ở quán đó sạch sẽ lắm, lần nào ăn xong em cũng không bị tiêu chảy mà.” Long Tuấn Hạo nghe thế thì bác bỏ ngay bằng giọng vô cùng nghiêm trang.


“Chắc là cậu không biết bí mật của ngành thực phẩm đâu nhỉ?” Cao Vũ không nói gì mà chỉ cười cười rồi nhẹ giọng hỏi.


“Bí mật gì cơ?” Long Tuấn Hạo nghe vậy thì sững người.


Cao Vũ xua xua tay rồi nói: “Có một vài người buôn bán sẽ cho thuốc chống tiêu chảy vào thành phần thực phẩm trước khi nấu, đến khi đó dù cậu có ăn phải đồ không sạch đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không cảm thấy khó chịu đâu. Nên là chúng ta tự làm tự ăn ở nhà đi nhỉ?”


Cao Vũ nói xong thì vẫy tay bảo họ cùng lên núi.


Long Tuấn Hạo đứng ngẩn người nguyên tại chỗ, đần mặt ra gần nửa phút.


“Ha ha ha. Hạo Đầu Trọc à, trông cậu ngu thật đấy. Tôi chỉ muốn hỏi cậu là xiên que cay cộng thuốc trị tiêu chảy có ngon không?” Liễu Tông Trạch cũng cười ầm lên rồi xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK