Hiện giờ Long Tuấn Hạo không thể đem tính mạng của hai mươi vạn anh em phía sau đùa giỡn.
“Hạo, đừng lỗ mãng, cứ rút trước đã.”
Liễu Tông Trạch vỗ vỗ bả vai Long Tuấn Hạo, nhẹ nhàng nói.
Long Tuấn Hạo nắm tay chặt tay thành hai nắm đấm, toàn thân không nhịn được mà run lên.
Rút quân thì chẳng phải là muốn vứt bỏ Cao Phong sao?
Kệ mặc Cao Phong sống chết không rõ, mình thì lánh nạn giữa khu của cường đạo Nam Cương?
“Hạo, một khi đã khai chiến thì mấy người chúng ta chắc chắn chẳng khác nào tự sát cả.”
“Đến lúc đó,vẫn không thể cứu anh Phong trở về như cũ.”
“Lùi về Thanh Sơn thì mới có thể Đông Sơn tái khởi được.”
Liễu Tông Trạch dùng tay giữ chặt bả vai Long Tuấn Hạo, giọng điệu trầm thấp khuyên nhủ.
“Vù!”
Long Tuấn Hạo quay đầu, nhìn thoáng về khu vực Nam Cương.
“Chúng ta ở đây nhìn anh Phong sống chết không hay, ấy vậy mà không làm gì sao?”
Đôi mắt Long Tuấn Hạo đầy tơ máu, thân thể run lên không ngừng.
Có thể nghĩ được, lúc này anh ta đang phải chịu tra tấn cỡ nào, lại còn đụng phải những sự lựa chọn gian nan.
“Tuấn Hạo, chỉ cần chúng ta còn sống thì vĩnh viễn là tay chân của anh Phong, khi nào anh ấy về thì chúng ta vẫn sẽ là vua.”
“Chẳng may toàn quân chúng ta hôm nay bị giết sạch, nếu anh Phong trở về thì sẽ chỉ còn một mình, cậu đã nghĩ đến trường hợp này chưa?”
Liễu Tông Trạch than nhẹ một tiếng, ép mình phải tỉnh táo, cắn răng giải thích cho Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi, sau đó im lặng gần một phút rồi mới từ từ gật đầu.
“Được, vậy chúng ta rút quân.”
“Xin lỗi anh Phong vì bọn em vô dụng, xin lỗi hai mươi vạn anh em vì chúng ta bất tài.”
Long Tuấn Hạo nói như thể đang tự an ủi bản thân, cắn răng nói xong thì từ từ lên xe.
Liễu Tông Trạch cũng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó chuẩn bị lên xe rời đi.
Chỉ có thể nói là, tạm thời rời đi.
“Đợi đã!”
Đức Khánh đang ở phía sau bỗng cười lạnh một tiếng, gọi hai người Long Tuấn Hạo.
“Mấy người thật sự muốn tìm đường chết?”
Long Tuấn Hạo lập tức quay đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn Đức Khánh.
Anh ta đã rất cố gắng mới ép mình tỉnh táo lại được, tạm thời rút quân.
Nhưng gã Đức Khánh này nếu cứ chọc tức anh ta như vậy thì anh ta khó chắc rằng mình sẽ không mất lí trí.
“Ha ha, các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem nơi này là cái chợ à?”
“Cho dù là chợ thì cũng phải hỏi bọn tôi vui hay không chứ.”
Đức Khánh cười lạnh một tiếng, hô to với Long Tuấn Hạo.
“Ờ! Đừng có tưởng rằng bọn này sợ bọn ông!”
“Muốn đi thì đi? Nam Cương này không phải do các ông định đoạt.”
“Đì cũng được nhưng mà cũng phải để lại chút gì chứ?”
Những cường đạo Nam Cương lúc này vô cùng tự tin, đều cười khẩy nhìn đám người Long Tuấn Hạo.
Đúng vậy, hiện tại khối tập đoàn Phong Hạo trong mắt bọn chúng chẳng khác nào miếng thịt bò trên thớt, mặc cho bọn chúng xâm chiếm.
Liễu Tông Trạch hơi hơi híp mắt, hiện tại anh đã hiểu rõ ý của bọn cường đạo Nam Cương này rồi.
Bọn họ đang nghĩ nhân lúc cháy nhà mà hôi của?
Mặt Đức Khánh mang ý chế nhạo, trong lòng nghĩ, muốn thừa lúc người bệnh mà lấy mạng của người.
Chỉ cần đánh rụng nanh vuốt của khối tập đoàn Phong Hạo thì về sau, khối tập đoàn Phong Hạo sẽ không có cơ hội ngóc đầu dậy.
Mà đối với những cường đạo Nam Cương, thích khi nào đi đoạt lấy Tam Giác Vàng thì đều có thể đi đoạt lấy.
Nghĩ nghĩ, Đức Khanh cười khẩy nói: “Tôi có thể tha cho các cậu đi nhưng vũ khí của các cậu, bao gồm mười chiếc xe tăng kia thì phải để lại!”
“Còn lâu!” Đức Khánh đang hạ giọng thì Long Tuấn Hạo đột nhiên ngẩng đầu gào lên.