Trong lòng Cao Phong suy tư vài giây, sau đó nói: “Không cho ông ta đi, ngay cả bom ông ta còn không biết né.”
“Vâng.” Lâm Vạn Quân tuân lệnh rời đi.
Lúc này, ở phía nam thành phố Đà Nẵng thực sự có rất nhiều người xuất hiện.
Nhưng cũng không phải là cứ đến đây thì sẽ xông vào chiến đấu.
Ví dụ như Lâm Vạn Quân có chuyện rất quan trọng phải làm.
Vũ Hoàng Lê muốn ra chiến trường, Cao Phong sẽ không đồng ý, vì nếu ông ta đi nhất định không sống quá hai phút.
Lúc này, trên chiến trường rơi vào trạng thái giằng co. Binh sĩ nhà họ Cao trốn ở bên trong chiến hào tạo thành một đợt phản công bằng hỏa lực, làm cho đám người Long Tuấn Hạo rất khó di chuyển.
Có điều, binh sĩ Phong Hạo rời thuyền và tham gia trận chiến ngày càng nhiều, đám người Cao Anh Hạo dần dần đuối sức.
Rốt cục, sau khi bên Long Tuấn Hạo hi sinh vài trăm người, Cao Anh Hạo đã không thể chống đỡ nổi nữa.
“Rút lui về chiến hào thứ hai, lập tức tiến hành dùng hỏa lực để áp chế!”
Cao Anh Hạo trốn ở hậu phương, dùng ống nhòm quan sát tình hình chiến đấu phía trước. Liễu Tông Trạch nghiến răng ken két, rất muốn bắn cho Cao Anh Hạo ngã xuống đất, nhưng khoảng cách quá xa, cự ly của súng bắn không tới Cao Anh Hạo.
“Tạch tạch tạch tạch!”
“Đưa tôi đến hòn đảo của nhà họ Cao, tôi phải chém chết tên phản bội Cao Kình Thiên này!”
“Cao Kình Thiên là người nhà họ Cao, vậy mà tuyên bố phải tắm máu nhà họ Cao. Đúng là thứ súc sinh, nhất định phải giết nó!”
“Phản kích! Phản kích, giết bọn chúng!”
Bỗng nhiên, từng tiếng rống giận dữ từ xa truyền đến. Binh sĩ nhà họ Cao lít nha lít nhít giữa trung tâm hòn đảo, điên cuồng ào vào, sau đó tập trung bên cạnh Cao Anh Hạo, ra sức trợ giúp.
Chi viện từ ba hòn đảo lớn Bắc, Tây, Nam của nhà họ Cao đến rồi!
Cao Phong chọn cách dồn đến chỗ hiểm, đẩy hòn đảo phía Đông của nhà họ Cao, sau đó càn quét hòn đảo trung tâm, thực sự rất nhanh.
Nhưng, việc gì có lợi ắt sẽ có hại.
Lúc này, tai hại xuất hiện rồi.
Ba hòn đảo lớn ra sức giúp đỡ, trong nháy mắt lực lượng bên phía Cao Anh Hạo đã tăng thêm rất nhiều.
Binh sĩ nhà họ Cao ở trên hòn đảo của nhà họ Cao đã có hơn mười nghìn người.
Bây giờ lại cộng thêm chi viện của ba hòn đảo lớn gần hai mươi nghìn người, hơn nữa trạng thái của tất cả mọi người đều cực kỳ sung mãn.
Bọn Long Tuấn Hạo vừa mới chiếm được một ít ưu thế, thế nhưng thế trận lại dần được cân bằng.
“Cậu Phong, tình hình chiến đấu có chút giằng co, chiến hào phòng ngự này lúc trước do ông cụ Cao tự mình giám sát quá trình thi công, dễ dàng phòng thủ và khó bị tấn công.”
“Nếu tấn công mạnh mẽ, bọn Phong Hạo sẽ tổn thất không ít người.” Lúc trước Lâm Vạn Quân đã từng chinh chiến Nam Bắc rất nhiều năm, đối với cách điều khiển cục diện trận đấu có thể mạnh hơn Cao Phong một chút.
Cho nên lúc này rất tự nhiên đứng bên cạnh Cao Phong, giúp đỡ anh bày mưu tính kế.
“Chúng ta còn bao nhiêu viên đạn pháo?” Cao Phong nhíu mày hỏi.
Lâm Vạn Quân sửng sốt, hỏi: “Cậu Phong, cậu muốn bắn phá hòn đảo trung tâm sao?”
“Nơi này là hòn đảo trung tâm, nhà thờ ông cụ Cao vẫn còn ở đây, bài vị của ông cụ Cao cũng đang ở đó.” Trong lòng Lâm Vạn Quân trầm xuống, vội vàng nói.
Cao Phong nhìn xa xa ra ngoài chiến trường, lại ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời.
“Còn bao nhiêu viên?” Cao Phong lại hỏi.
Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó không do dự trả lời: “Tổng cộng bọn họ cung cấp cho chúng ta một trăm năm mươi viên đạn pháo.”
“Gì cơ? Một trăm năm mươi viên? Không phải chín trăm viên sao?” Cao Phong nghe vậy sửng sốt, đột nhiên quay đầu hỏi.
“Sao? Chín trăm?” Lâm Vạn Quân ngạc nhiên trừng to mắt, còn ngạc nhiên hơn Cao Phong.
“Ba mươi thuyền chiến, mỗi thuyền chiến chuẩn bị cho cháu ba mươi viên đạn pháo, tổng cộng không phải chín trăm viên sao?” Cao Phong sờ sờ đầu hỏi.
Lâm Vạn Quân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Cậu Phong, cái này không đúng, cậu không tham gia vào việc quân đội nên không biết. Vũ khí trong đó, ngay cả một cái vỏ đạn cũng phải có tài liệu ghi chép rõ ràng, sao có thể sử dụng tùy tiện?”
“Huống hồ, bây giờ Việt Nam đang ở thời bình, nghiên cứu chế tạo vũ khí cũng sẽ ít đi một chút, thành phố Đà Nẵng bên này được cấp nhiều như vậy đã khá tốt rồi.”