“Chúng tôi bỏ quyền bỏ phiếu!”
Ông Năm và ông Lâm vẫn giữ lại quyết định này.
“Chúng tôi phản đối!”
Ông Hai và ông Bốn lại đưa ra ý kiến phản đối một lần nữa.
Hai phiếu phản đối, hai phiếu đồng ý và hai phiếu trống, vậy kết quả lại hòa.
Sắc mặt Cao Anh Hạo âm trầm liếc nhìn bốn người lớn tuổi còn lại.
Rõ ràng chỉ cần một phiếu nữa thôi là anh ta có thể thuận buồm xuôi gió trở thành người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc rồi.
Chỉ cần nhậm chức người thừa kế thì chuyện lấy được chức vị người đứng đầu dòng tộc nhà họ Cao chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng bây giờ, một phiếu này lại vô cùng khó khăn khiến trong lòng anh ta cực kỳ tức giận.
Tuy nhiên, anh ta lại không có bất kì biện pháp nào khác, lại càng không dám ra tay với nhóm người lớn tuổi này.
Sáu người lớn tuổi này đều là những người đã đi theo ông cụ nhà họ Cao và đã có rất nhiều những đóng góp to lớn.
Chưa nói đến địa vị của bọn họ ở dòng tộc nhà họ Cao cao như thế nào, chỉ cần dựa vào những gì bọn họ đã làm lúc trước đã đủ khiến cho người ở trên giữ chân bọn họ.
Dòng tộc nhà họ Cao ở Đà Nẵng có thể thịnh vượng không suy giảm là do ở trên có rất nhiều nhân vật lớn che chở cho bọn họ.
Nếu không thì ngay cả vũ khí nóng bọn họ cũng không có tư cách có.
Cho nên cho dù Cao Anh Hạo dám nghĩ ra biện pháp cô lập ông Hai với ông Bốn cũng không dám trực tiếp ra tay với bọn họ.
“Hừ! Nếu các ông muốn nhìn thấy thi thể của Cao Phong thì tôi khẳng định sẽ tìm được thi thể cho các ông”
Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Đương nhiên là Cao Dương vội vàng đuổi theo, giống như một con chó nhỏ theo chân chủ nhân, nửa bước không rời.
Cao Anh Hạo liếc nhìn Cao Dương một cái, trong lòng không nhịn được hừ lạnh.
Cao Dương chính là một túi rượu túi gạo, không có tải năng gì cả, mặc dù vẫn còn tốt hơn Cao Bằng nhưng anh ta vẫn là một tên vô dụng.
Tuy nhiên chính là vậy mà Cao Anh Hạo mới yên tâm để anh ta ở lại nhà họ Cao.
Nếu không thì Cao Dương cũng sẽ bị đày đi đến các thành phố khác, để cho anh ta tự mình phát triển.
“Cao Anh Hạo! Đứng lại!”
Hai người vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì lập tức có một giọng nói tức giận vang lên.
Cao Anh Hạo khẽ cau mày, nhìn về phía phát ra âm thanh này.
Anh ta thấy Cao Tử Hàn mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt không cảm xúc đang đi về phía anh ta.Vốn dĩ Cao Tử Hàn rất thích mặc những bộ quần áo điệu đà, nhưng từ khi biết được tin tức Cao Phong qua đời thì cô ấy không bao giờ mặc quần áo màu hồng nữa.
Bây giờ cô ấy chỉ mặc màu trắng hoặc là màu đen khiến cho rất nhiều người làm ở nhà họ Cao không khỏi than thở.
Ông Đại không cho cô ấy tư cách tham dự hội nghị cho nên cô ấy chỉ có thể đứng đợi rất lâu ở bên ngoài.
Thấy Cao Tử Hàn đi tới, lông mày Cao Anh Hạo càng nhíu chặt hơn, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhắn.
Cao Dương hừ lạnh một tiếng, lúc này anh ta đã tiến lên hai bước.
Trong khoảng thời gian mấy tháng vừa rồi, Cao Tử Hàn không ngừng tìm ra lỗi lầm của Cao Anh Hạo rồi sẽ chạy tới chất vấn anh ta.
Hai người Cao Anh Hạo cũng biết rằng trong khoảng thời gian này Cao Tử Hàn không ngừng điều tra về cái chết của Cao Phong.
“Cao Tử Hàn, cô muốn làm gì?”
Cao Dương cau mày hỏi.
“Là các người ra tay! Chuyện của anh Phong nhất định là do các người ra tay!”
Cao Tử Hàn nhìn chằm chằm Cao Anh Hạo.
Ở dưới vành mắt của cô ấy đã thâm đen, dường như cô ấy thiếu ngủ trầm trọng.
Vốn dĩ ngoại hình của Cao Tử Hàn làm cho người khác cảm thấy rất dễ chịu, luôn cảm thấy vui vẻ nhưng mấy tháng trôi qua, cơ thế cô ấy gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng từ tròn trịa biến thành nhọn hoät, cả người nhìn vô cùng tiêu tụy.
“Cô nói linh tỉnh cái gì vậy? Cô còn nói linh tinh nữa là tôi sẽ không khách sáo đâu!”