Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3142


Ngoài việc giao người trước thì không còn cách nào khác.


Ông cụ họ Đặng chậm rãi gật đầu rồi nói: “Dẫn Kim Tuyết Mai ra đây.”


“Dạ.”


Lập tức mấy người tôi tớ nhà họ Đặng đi ra căn phòng phía sau.


Còn mấy người bên Cao Phong đều hồi hộp trong lòng.


Trong chớp mắt Cao Phong mở to hai mắt lên, người anh mong chờ đang tiến về phía trước.


Tất cả mọi việc hôm nay, tất cả những máu tươi giết chóc này đều là vì muốn được nhìn thấy Kim Tuyết Mai.


Bây giờ cuối cùng có thể nhìn thấy mặt của Kim Tuyết Mai rồi, đương nhiên Cao Phong không thể nào bình tĩnh được.


Diệp Thiên Long cũng khoát tay ý bảo hạ lệnh cho pháo thủ xe tăng nghỉ.


Cao Phong bước lên phía trước đi tới vị trí đứng đầu trong đoàn người, một tay chống quan đao và yên lặng chờ đợi.


Đợi người phụ nữ của anh…


Cách đó xa xa nhanh chóng xuất hiện vài người đang bắt một cô gái đi về phía họ với tốc độ từ từ chậm rãi.


Cao Phong mở to đôi mắt, cô gái kia không phải là Kim Tuyết Mai thì còn có thể là ai chứ?


Khuôn mặt đó, cho dù anh có nằm mơ hay cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng anh cũng sẽ không thể nào quên được.


Cho dù trước kia anh đã mất đi trí nhớ nhưng anh vẫn mãi không quên Kim Tuyết Mai.


“Tuyết Mai.”


Đột nhiên Cao Phong tiến lên lao về phía Kim Tuyết Mai.


Lúc này Kim Tuyết Mai đang bị nhét giẻ vào miệng, đôi mắt ngân ngấn lệ lướt nhìn về phía Cao Phong.


Giờ phút này…


Mặc kệ nơi đây có đang hỗn loạn cỡ nào và mặc kệ ở đây có bao nhiêu người thì trong mắt hai người bọn họ chỉ còn có đối phương mà thôi, còn những người khác dường như không hề tồn tại.


Hai người chỉ còn cách nhau một khoảng cách rất ngắn, ánh mặt họ gặp nhau mà lệ tràn rưng rưng.


Dường như họ không nhìn thấy tất cả mọi người ở đây nữa.


Giống như trên thế giới này chỉ còn sót lại hai người họ mà thôi.


“Hu… hu…”


Nước mắt của Kim Tuyết Mai không ngừng lã chã tuôn rơi, cô nhìn thấy trên người Cao Phong có vô số vết thương nên lòng đau như cắt.


“Tuyết Mai…”


Diệp Thiên Long cũng nắm chặt hai nắm tay lại, lặng lẽ kêu lên.


Nhưng ông ta không bước lên phía trước.


Bởi vì đối với Kim Tuyết Mai mà nói thì Cao Phong quan trọng hơn ông ta.


“Anh Phong, đừng bước qua. Tôi sợ bọn họ không thành thật.”


Long Tuấn Hạo lao đến muốn giữ Cao Phong lại.


Nhưng lúc này Cao Phong không nghĩ nhiều như vậy nữa mà lao thẳng qua bên kia.


“Tuyết Mai, Tuyết Mai.”


Đôi mắt của Cao Phong đỏ hoe, anh chạy băng băng đi qua đó và trong tay vẫn cầm theo cây đao lúc nãy.


Kim Tuyết Mai cũng giãy giụa để thoát khỏi hai cánh tay của hai tên tôi tớ nhà họ Đặng mà chạy về phía Cao Phong.


Hai tên tôi tớ lập tức quay đầu lại nhìn về phía ông cụ họ Đặng.


Ông cụ họ Đặng nhìn nhìn hai chiếc xe tăng có hai ống bắn pháo thì đôi môi giật giật rồi vẫn không dám nói gì.


Giờ đây, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn theo Cao Phong và Kim Tuyết Mai.


Tình cảm của Cao Phong và Kim Tuyết Mai đủ để khiến cho mọi người kính nể và ngưỡng mộ.


Vì một người mà đã có một cuộc chiến sinh tử càn quét Việt Nam.


Tình cảm này thật là tình sâu nghĩa nặng.


Tình yêu này có trời đất chứng giám.


“Cao Phong.”


Kim Tuyết Mai vứt tấm giẻ nhét trong miệng ra gọi to tên Cao Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK