Ba cô gái đều da trắng dáng xinh, khuôn mặt xinh đẹp vạn người chỉ có một, cực kỳ thu hút.
Vả lại cả ba cô gái, mỗi người đều đẹp một vẻ khác nhau. Kim Tuyết Mai thì điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói nên trong cô toát ra vẻ xinh đẹp của một cô gái thanh tú, nhẹ nhàng. Kim Vũ Kiên thì đẹp theo kiểu sạch sẽ, phóng khoáng với mái tóc ngắn khiến người ta liên tưởng đến cái đẹp hoang dã, ngang tàng mà thoải mái. Mặc dù trên đầu Cao Tử Hàn quấn đầy băng vải nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ đáng yêu, dễ thương của cô: gương mặt tròn trịa thôi thúc người ta sờ nắn vuốt ve, đôi mắt to lộ ra vẻ tinh nghịch càng làm tăng thêm độ đáng yêu.
Mà quan trọng nhất chính là, không biết ba cô ả bị gì mà quần áo trên người họ đều là áo sơ mi trắng của Cao Phong.
Áo sơ mi của Cao Phong có vẻ hơi rộng so với ba người họ, trông cứ như áo choàng tắm nhỏ hơn một cỡ, chỉ có thể che đi phần đùi trên. Và từ đùi trở xuống, toàn bộ đều lộ hết ra ngoài khiến cho người ta không thể dời tầm mắt.
“Không phải chứ, ba người…”
“Quần áo của anh thơm lắm à?” Cao Phong cố gắng di chuyển ánh mắt về phía ghế sô pha.
“Ui chao anh rể, chị gái em vẫn luôn mặc như thế này mà. Hôm nay em trót giặt hết quần áo ngủ rồi nên mới mượn của anh một cái để mặc. Mà Tử Hàn vừa tới đây, không mang theo quần áo gì cả nên mới mượn của anh một cái áo. Anh không nhỏ mọn như vậy đấy chứ?” Kim Vũ Kiên bĩu môi một cái rồi nói.
“Đúng thế, anh không nhỏ mọn như vậy đấy chứ?” Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong rồi giả vờ oán trách.
“Chắc chắn là anh Kình Thiên của em sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.” Cao Tử Hàn khẽ lắc đầu.
Ba cô gái kẻ xướng người họa không cho Cao Phong nói một lời.
Cuối cùng thì anh cũng hiểu rõ câu nói “Một cây làm chẳng nên non, ba cô chụm lại lên hòn núi cao” là có ý gì.
“Được rồi, được rồi, mặc thoải mái, mặc thoải mái đi. Nếu không đủ thì đi lấy thêm. Không có quần áo đúng không? Ngày mai anh sẽ tới xưởng may lớn nhất thành phố Hà Nội, đặt quần áo theo tên của ba người, sau đó anh sẽ đem tất cả những bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới về đây cho ba người thỏa sức lựa chọn nhé!” Cao Phong phất tay nói bằng giọng hào sảng.
“Wow, đây mới là anh rể của em chứ.”
“Đúng đúng, đây mới là chồng em chứ.”
“Anh Kình Thiên đẹp trai quá đi mất, đẹp trai hơn mấy anh Chủ tịch trong mấy bộ truyện mà em đã từng đọc cả nghìn lần luôn.”
Chỉ trong một chốc mà ba cô gái lại hét lên một cách điên cuồng, làm Cao Phong như muốn nổ tung từ bên trong lẫn bên ngoài.
“Được rồi được rồi, ba con bé này, cậu Kình Thiên còn chưa về mà ba đứa đã lẩm bẩm trêu cậu ấy như thế rồi, đừng tưởng tôi không nghe thấy gì đấy nhé.”
Đúng lúc này thì mẹ của Cao Tử Hàn bưng một ly trà ra rồi đá sập bàn của ba cô gái ngay tại chỗ.
“Phì!” Ba cô gái không nhịn được mà cười ầm lên, nhìn Cao Phong rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Cậu Kình Thiên, cậu về rồi.” Mẹ của Cao Tử Hàn dâng trà cho Cao Phong một cách cung kính.
“Thím Lan, thím đừng khách sáo thế, cứ gọi tôi là Cao Phong.” Cao Phong khoát khoát tay rồi nói.
Trần Vân Lan, mẹ của Cao Tử Hàn nghe Cao Phong nói như vậy thì dè dặt gật đầu một cái.
“Thím Lan không cần nghĩ nhiều đâu, ở đây thì tôi là Cao Phong mà.” Cao Phong còn nói thêm một câu.
Lúc này Trần Vân Lan mới yên tâm gọi một tiếng “cậu Phong Phong.”
“Thím Lan sống ở đây thế nào, có quen không? Nếu không quen thì nói với tôi một tiếng để tôi tìm giúp thím một nhà khác nhé. Thím cứ thoải mái chọn một căn trong thành phố Hà Nội đi.” Cao Phong nở nụ cười rồi nói.
“Quen mà quen mà, em sẽ ở lại chỗ của anh Kình Thiên.” Không đợi Trần Vân Lan trả lời, Cao Tử Hàn đã kêu ầm lên.
Cao Phong và Trần Vân Lan chỉ còn biết lắc đầu cười khổ, bà ta cũng hết cách với cô gái nhỏ này rồi.
“Nếu như cậu Kình Thiên… cậu Cao Phong không phiền thì tôi cũng muốn ở lại đây.”
“Tôi thấy Tuyết Mai đang có thai, mà tôi lại là người từng trải nên cũng có chút kinh nghiệm. Ít nhất thì tôi cũng có thể chú ý cho cô ấy ở phương diện ăn uống.” Trần Vân Lan vừa cười vừa nói.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Ban đầu Cao Phong có hơi sững người một lúc, sau đó anh vỗ tay rồi nói.
Anh đang đau đầu nghĩ xem nên tìm người đáng tin cậy ở đâu để chăm sóc chuyện sinh hoạt, ăn uống cho Kim Tuyết Mai. Kim Vũ Kiên chăm sóc Ki Tuyết Mai rất tốt, nhưng dù sao thì cô ấy cũng chưa từng mang thai nên dĩ nhiên ở phương diện này, cô ấy không thể so sánh với Trần Vân Lan rồi. Nhưng ra ngoài tìm người thì Cao Phong lại không yên tâm nên chuyện này vẫn khiến anh canh cánh trong lòng.
Bây giờ có Trần Vân Lan ở đây thì anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, thím Lan và Tử Hàn ở lại đây, chăm sóc Tuyết Mai giúp tôi nhé. Bất cứ khi nào thím muốn rời đi hoặc có nơi tốt hơn để ở, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp thím thu xếp.”