“Tôi nói với hai người, nếu Vũ Siêu thật sự ra tay hết sức thì Cao Phong ngay cả ba chiêu cũng khó có thể ngăn cản được.”
“Vừa rồi Vũ Siêu chỉ phòng thủ mà không tấn công, sau đó chính là lúc Cao Phong thất bại thảm hại.”
Ông cụ Diệp ngồi trên ghế với tư thế lười biếng, mỉm cười, cả khuôn mặt đều là vẻ tự tin.
Giống như trong mắt ông ta chút năng lực chiến đấu này của Cao Phong chẳng đáng là gì.
“Ông Diệp, Cao Phong đã hoàn thành kỳ tích trảm trăm người.” Diệp Thiên Long nhíu mày nói.
“Như vậy thì sao chứ?” Ông cụ Diệp hỏi ngược lại, sau đó lắc đầu nói: “Chiến binh và người bình thường thì không giống nhau.”
“Võ thuật có nguồn gốc lâu dài, trong đó có bao nhiêu bí mật chứ?”
“Mười tám vị la hán Thiếu Lâm dùng mười tám người kết hợp thành chiến trận, nhưng có thể mạnh mẽ chống lại cả trăm người mà không thua.”
“Điều này, thế nhưng đã từng lên tin tức.”
“Cho nên, không cần lấy người bình thường để so sánh với chiến binh.”
Ông cụ Diệp thản nhiên xua tay, trên mặt mang theo một loại thách đố.
“Cao Phong cũng là một chiến binh, anh ấy là bá chủ trong giới chiến binh của thị trấn Biển Đông.”
Khóe miệng Kim Tuyết Mai giật giật, vẫn nói giúp Cao Phong một câu.
“Đồ nhóc con không đáng nhắc tới.”
“Giới chiến binh chân chính sẽ không tùy tiện khoe khoang đâu.”
Ông cụ Diệp khẽ vuốt râu, trên mặt hiện lên nét khinh thường giống như chút lực chiến kia của Cao Phong không hề có ảnh hưởng gì trong mắt ông ta vậy.
“Tôi tôi cố ý bảo hộ vệ nhà họ Diệp chiến đấu với anh ta là để kích thích tiềm lực của anh ta.”
“Nhưng mà so với Vũ Siêu thì anh ta vẫn khác biệt một trời một vực quá.”
Nghe thấy lời nói vô cùng tự tin của ông cụ Diệp, Diệp Thiên Long và Kim Tuyết Mai đối mặt nhìn nhau, đều không nói gì thêm nữa.
Tất cả đều phải nhìn đến kết quả sau cùng.
“Vũ Siêu, dùng hết toàn lực đi.”
“Trong vòng ba chiêu phải bắt Cao Phong lại.”
Ông cụ Diệp khẽ khoát tay, tự rót cho mình một ly trà thơm.
Từ trước đến nay, Vũ Siêu vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của ông cụ Diệp, thế nhưng lần này ông ta lại hơi do dự mấy giây, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Trong chớp mắt, đột nhiên Vũ Siêu giậm chân xuống đất, sau đó bước lên một bước kéo gần khoảng cách với Cao Phong.
“Ầm!”
Năm ngón tay khép lại đánh ra một quả đấm.
Ánh mắt Cao Phong hơi dừng lại, liên tục lui về sau hai bước, sau đó nghiêng người chống đỡ.
Nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, tay phải cũng nắm lại thành quyền đánh về phía Vũ Siêu.
“Hả?”
Diệp Thiên Long lập tức trợn to hai mắt, Cao Phong lại muốn cứng chọi cứng với Vũ Siêu sao?
“Không biết tự lượng sức mình.” Ánh mắt ông cụ Diệp hiện lên vẻ khinh thường.
“Ầm!”
Ánh sáng điện chạm vào nhau rồi bắn ra, quả đấm của hai người họ phát sinh va chạm mãnh liệt.
Một tiếng nổ ngột ngạt vang dội truyền đến giống như có người dùng chùy gõ vào trống lớn vậy.
Lực phản chấn xuất hiện, hai người đồng thời thu quyền lui lại.
“Bịch bịch bịch!”
Cao Phong liên tục lùi lại ba bước, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể lại.
Mà lần này, Vũ Siêu lại lùi hẳn bốn bước.
“Cái gì?”
Bàn tay ông cụ Diệp khẽ run lên, có chút khó tin nhìn vào trong sân.
Trước đó, khi Cao Phong đối kháng với Vũ Siêu thì lực chiến chênh lệch rất rõ. Cao Phong thất thế lùi về sau nhưng Vũ Siêu lại có thể đứng vững, không hề nhúc nhích.
Thế nhưng hiện tại lại thay đổi nhiều như thế sao?
Vũ Siêu ngược lại còn lui nhiều hơn Cao Phong một bước à?
“Ông cụ, đừng nói quá sớm.” Diệp Thiên Long nhẹ nhàng lên tiếng.