Toàn bộ mọi người đến đông đủ, không thiếu một ai.
Đại hội Võ lâm tranh bá chính là việc trọng đại của các võ giả thành phố Biển Đông, mà trận hôm nay là trận chung kết, đây chính là một ngày quan trọng nhất trong những việc quan trọng.
Không có ai sẽ vắng mặt hôm nay.
Thậm chí những võ giả hơi bị thương hôm qua cũng chẳng sợ không thế đi bộ được, vân muốn để cho người khác đỡ mình đến.
Miêu Chính Vũ chậm rãi cất bước tiến lên, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
“Giới võ giả thành phố Biển Đông tranh luận thi đấu, trận chung kết cuối cùng, ngay hôm nay!”
Giọng nói vừa kết thúc, toàn bộ hội trường hò hét.
Đối với bọn họ mà nói, chuẩn bị hai năm qua, đều là vì ngày này.
Cho dù có một vài thế gia bị loại bỏ, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của họ.
Có thể tận mắt chứng kiến minh chủ sinh ra, cũng là một loại trải nghiệm cực kỳ khó có được! “Thời gian buổi sáng, đại hội đã tiến hành vòng thi đấu hôi sinh cuối cùng, thực hiện sắp xếp chính xác mười thế gia đứng đầu”
“Bảng xếp hạng này sẽ tổng hợp lại và tính toán thực lực của các tuyển thủ dự thi, trước sự chứng kiến của tất cả võ giá, tạo ra bảng xếp hạng công bằng công chính.”
Điều mà rất nhiều người mong chờ, chính là khoảnh khắc này.
Cho dù bọn họ không có duyên với ba thứ hạng đầu tiên, nhưng nếu như có thể tiến vào trong top mười, địa vị của bọn họ có thể được kéo lên! Nhưng Hứa Vĩnh Hạo thì không hy vọng chuyện xa vời này.
Lúc trước khi Cao Phong đánh anh ta, không hề có chút thủ hạ lưu tình nào, hiện tại trên người anh ta còn mang theo vết thương nặng, căn bản không thể tham gia thi đấu hồi sinh.
Nhanh chóng, vòng thi đấu hôi sinh cuối cùng cũng khai hỏa.
Cao Phong thừa dịp trong khoảng thời gian này, lau một ít dầu hoạt tính lên miệng vết thương để vết thương có thể hồi phục nhanh hơn.
Tuy rằng không hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã khôi phục hơn phân nửa.
“Anh không sao chứ, còn có thể tham gia trận chung kết không?”
Nam Phương Minh Nguyệt có chút lo lắng hỏi.
Cao Phong lắc đầu tỏ ý không sao cả, căn bản là không thèm để ý đến vết thương.
Chỉ cần vết thương không nặng đến mức hành động khó khăn, chỉ mới gây đau đớn trên cơ thể, tuy rằng sẽ có ảnh hưởng một chút, nhưng Cao Phong hoàn toàn có thể cản răng chịu đựng.
“Được!”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn chăm chăm vào sườn mặt Cao Phong, sau đó gật gật đầu không nói gì thêm.
Thi đấu hồi sinh diễn ra rất nhanh, thời gian giữa trưa còn chưa đến, đã chọn ra được cái tên chiến thẳng cuối cùng, Cao Phong cũng không chú ý quá nhiều đến chuyện này, tất cả sự chú ÿ của anh đều đặt trên người của Mộ Dung Hạo và Hoàng Phủ Đao Hàn.
Vê phần Bành Nguyên Hải của nhà họ Bành, Cao Phong cũng không sợ gã ta, thực lực của gã ta còn không bằng Hoàng Hạo Nam.
Mà Hoàng Phủ Đao Hàn bây giờ vẫn chưa đến, cho nên thời khắc này Cao Phong chỉ chú ý đến Mộ Dung Hạo.
Tên Mộ Dung Hạo này cũng không có chút hứng thú với thí đấu hôi sinh, chỉ ngồi ở vị trí trên cao, thậm chí còn đội một cái mũ.
Vành mũ hạ thấp, một bộ dáng cao ngạo như không liên quan gì đến mình.
Trong lòng Cao Phong cẩn thận nghiên ngẫm chiêu thức công kích của tên Mộ Dung Hạo, nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào có thể nhìn thấu cái gì.
“Xem ra, vẫn là mình kiến thức nông cạn, võ thuật của Việt Nam cao sâu rộng lớn, có rất nhiều điều mà mình chưa từng gặp qua.”
Cao Phong yên lặng tự nói trong lòng.
Đợi sau khi thi đấu hồi sinh chấm dứt, Miêu Chính Vũ mới đi đến bên lề võ đài, công bố trước danh sách top mười.
Danh sách này đương nhiên là chưa sắp xếp bốn người sẽ tiến hành trận chung kết.
Cao Phong xem thời gian, hiện tại đã gân giữa trưa, xem ra trận chung kết còn lâu mới đến.
“Quý vị, tiếp theo, chính là trận chung kết.”
Khi Miêu Chính Vũ nói những lời này, giọng điệu cũng mang theo sự chờ mong.
Không đợi mọi người mở miệng, Miêu Chính Vũ lập tức ép hai tay xuống, kiểm soát ổn định toàn hội trường.”Ngay lúc này, xin mời Võ lâm Minh chủ đứng đầu của chúng ta, cũng là Võ Lâm Minh chủ liên tiếp ba kỳ, Hoàng Phủ Đao Hàn!”
Miêu Chính Vũ vừa nói xong, toàn hội trường bùng nổ hò hét rung trời