Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3670


Có thể tưởng tượng được rằng tại thời điểm này, ông ta đang phải gồng gánh áp lực lớn đến mức nào.


Có thể tưởng tượng được rằng tại thời điểm này, ông ta đang phải gồng gánh áp lực lớn đến mức nào.


“Tôi không thể, tôi không thể nhìn anh hùng của chúng ta phải tử trận được.”


Xung đột cũng tốt.


Mất lý trí cũng được.


Ông Trần muốn đưa Cao Phong ra ngoài, còn anh ta chỉ muốn đón Cao Phong an toàn trở về.


“Thừa Khải, cầm lấy con dấu lớn này của tôi, đưa lệnh xuống cấp dưới… “


Ông Trần hít hít một hơi sâu, sau đó liền lấy ra con dấu lớn của tổng tư lệnh.


“Ông Trần, ông tạm thời bị cách chức ba ngày.”


Lâm Thừa Khải từ từ ngẩng đầu lên, cầm lấy điện thoại, từng bước khó khăn đi đến chỗ ông Trần.


Ông Trần sắc mặt tái xanh, chậm rãi ngồi xuống ghế.


Ông ta có thể hiểu được, cấp trên đang làm gì.


Từ xưa đến nay, vì làm làm tròn phận sự cuối cùng, có biết bao nhiêu đội cảm tử, không tiếc thân mình ?


Dùng thân mình để đảm bảo an toàn cho những người còn lại, đó là phương pháp tối thiểu.


Vì vậy, để đảm bảo cuộc sống ổn định của tất cả người dân trong nước, thì họ buộc phải đưa ra quyết định này.


Bỏ con xe giữ con tướng, dùng cái nhỏ để giữ cái lớn.


Nhưng, ông Trần làm sao có thể bỏ Cao Phong?


“Đi! Cho người tấn công Tam Giác Vàng, khiêu khích khối tập đoàn Phong Hạo và Vũ Nặc, dẫn người của Cao Phong tới!”


“Chỉ cần đám người của Long Hạo Nhiên đi qua, họ đến gần sẽ thấy đám người Cao Phong đang đánh nhau, sẽ lập tức ra tay hỗ trợ.”


Ông Trần đột nhiên ngẩng đầu, đưa ra mệnh lệnh.


“Ông Trần, ông bây giờ đã bị mất hết binh quyền…” Lâm Thừa Khải, cau mày.


“Ầm! Ầm! Ầm!”


Ông Trần đột ngột vung nắm đấm, không ngừng đấm vào mặt bàn.


Cao Phong vốn chỉ là một người bình thường, nhưng bây giờ anh ta đang cố gắng chiến đấu vì tôn nghiêm của Việt Nam.


Nhưng Việt Nam to lớn như vậy lại không thể cho anh một chút che chở !


“Cậu ta trước đây vốn có thể, vốn có thể ở lại Tam Giác Vàng làm vương, không cần quan tâm những nguy hiểm của Việt Nam.”


“Dù không ở Việt Nam, cậu ta cũng có thể sống rất tốt!”


“Nhưng cậu ta lại muốn trả ơn, Việt Nam cho cậu ta tất cả, vì thế nên cậu ta mới lựa chọn như vậy… “


Ông Trần cặp mắt đỏ rực, nghiến răng gầm gừ, nhưng ông ấy lúc này là đang bất lực.


“Ông Trần hiện tại không có ở đây!”


“Mày cút ra ngay cho tao!”


“Mày mà cản tao lần nữa, ông mày sẽ giết chết mày!”


Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn.


Mọi người bên trong lúc này sững sờ, theo bản năng mà quay đầu nhìn ra ngoài.


“Pằng pằng!”


Ngay sau đó, hai tiếng súng vang lên, lập tức vang vọng khắp cả nơi này.


Mọi người đều sợ hãi.


Ai dám sử dụng vũ khí nóng ở địa bàn của ông Trần?


Hành vi này giống như phạm tội chết!


“Ông Trần, Diệp Thiên Long tôi tuyên bố tại đây, nếu trong vòng ba mươi giây không gặp được ông.”


“Tôi sẽ đem xe tăng tới đánh chỗ này!”


“Ông có thể nghi ngờ lá gan của tôi, nhưng ngay lập tức tôi sẽ cho ông thấy!”


Đúng lúc này, tiếng gầm của Diệp Thiên Long từ bên ngoài truyền tới.


Ông Trần không hề tức giận, bước ra ngoài.


Ngoài cửa, Diệp Thiên Long mặc áo đại tướng, phía sau là hàng ngàn binh lính.


Lúc này, bọn họ đang giằng co với đám người của ông Trần.


Hàng ngàn binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng để đối đầu với đám người của ông Trần, họ đưa nòng súng chỉ về phía đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK