“Dì cũng đã nói, ở đây không có pháp luật, đám người này cũng sống ngoài vòng pháp luật, chỉ nghe theo kẻ mạnh mà thôi.”
“Vì thế chúng ta chỉ có hai lựa chọn một để bọn họ giẫm đạp, hoặc giẫm đạp bọn họ dưới chân mà thôi.”
Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, nói đầy nghiêm túc.
“Dì hiểu, nên dì không trách cháu.”
“Bọn họ đúng là khinh người quá đáng, dù sư thầy Thanh Tâm đã từng dạy bảo bọn họ rất nhiều lần, nhưng họ chẳng hề thay đổi.”
Trần Anh Thảo thầm than sau đó thu dọn sạch mớ hỗn độn nằm trên bàn.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thì làm sao bọn họ có thể vì một hai câu nói của sư thầy Thanh Tâm mà thay đổi tính cách chứ.”
Khóe môi Cao Phong nở một nụ cười lạnh, một vài người ngang bướng đến mức đến chết cũng không từ.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt Cao Phong đã ở lại chỗ Trần Anh Thảo được hai ngày.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Cao Phong cảm thấy tâm trạng anh đã dần trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Mà hai ngày này đám người Thái Nhĩ kia cũng không dám đến đây tìm đường chết, vì thế mà làm cho Cao Phong cảm thấy khá hài lòng.
Xem ra những người đó cũng không tính là quá ngu ngốc.
Mà trong hai ngày này, chuyện ở Tây Vực đã dần đi vào quỹ đạo.
Có mấy người trong quân đoàn đẫm máu phụ giúp, Long Tuấn Hạo có thể xử lý gọn gàng sạch sẽ những chuyện này, hoàn toàn không cần Cao Phong phải quan tâm lo nghĩ.
Bây giờ anh chỉ một lòng chờ sư thầy Thanh Tâm đến đây, sau đó dò hỏi ông ấy về hành tung của Kim Tuyết Mai.
Hôm nay lúc Cao Phong và Trần Anh Thảo đang tưới cây ngoài vườn bỗng nhìn thấy rất nhiều người trong khu nông hộ đang tập trung về một chỗ.
“Bọn họ đang làm gì?”
Cao Phong khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn là sư thầy Thanh Tâm tới, Cao Phong này, chúng ta cũng đến đó!”
Trần Anh Thảo lập tức đi rửa tay, sau đó thúc giục Cao Phong đang lề mề nhanh chân lên.
Cao Phong cũng không dám chậm trễ, lập tức theo Trần Anh Thảo đi về phía sư thầy Thanh Tâm đang đứng.
Hai người đến nơi rất nhanh.
Không ngờ rằng vị trí chính giữa khu nông hộ lại có tận hơn hai trăm người đang đứng.
Không chỉ có khu nông hộ bên này, mà khu lân cận cũng có rất nhiều người đến.
Mà giữa đám người có một vị sư thầy đang ngồi khoanh chân, trang phục trên người mặc rất tùy ý.
Trên người khoác một lớp áo cà sa, làn da có chút trắng bệch, vừa nhìn có vẻ nghèo túng.
Những sư thầy bản lĩnh sẽ luôn quấn bộ cà sa lấp lánh ánh vàng trên người, vừa nhìn rất có hơi thở của một bậc thầy nổi danh.
Mà vị sư thầy này thì trông giống như một người đàn ông nông thôn, khuôn mặt cũng rất bình thường.
“Đây là sư thầy Thanh Tâm sao?”
Cao Phong ngập ngừng, sau đó hỏi Trần Anh Thảo.
“Đúng! Ông ấy chính là sư thầy Thanh Tâm.”
Vẻ mặt Trần Anh Thảo đầy kích động, không ngừng gật đầu.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ cũng khiến cho mọi người chú ý.
“Sư thầy Thanh Tâm, tôi nhớ sư thầy đã nói người đã từng giết người sẽ không được ở chỗ này nghe sư thầy dạy bảo?”
Bỗng nhiên một người phụ nữ trung niên bước lên một bước, chắp tay trước ngực cung kính hỏi sư thầy Thanh Tâm.
“Đúng vậy.”
Sư thầy Thanh Tâm trả lời ngắn gọn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Thầy xem người kia, lúc nãy cậu ta đã dùng súng giết chết một người.”
“Còn Trần Anh Thảo kia thì đứng phía sau giúp đỡ cậu ta.”
Người phụ nữ trung niên bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào Cao Phong, vẻ mặt dầy ý cười lạnh lẽo.
Không phải Trần Anh Thảo thích niệm Phật sao, hôm nay bà ta không muốn cho bà ấy niệm Phật.