Đức Khánh khịt mũi lạnh lùng mà nói: “Đã từng có lúc Tam Giác Vàng và Nam Cương luôn giữ nước sông không chạm nước giếng. Bọn họ kiếm tiền của bọn họ, còn chúng ta cứ làm việc của chúng ta.”
“Nhưng ở Tam Giác Vàng và Nam Cương có một luật bất thành văn”.
“Đó là, nếu có kẻ thù đến tấn công thì phải cùng hợp tác chống lại bên ngoài.”
“Cậu đừng nhìn vào quan hệ hiện tại giữa khối Tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo như nước với lửa, nhưng một khi chúng ta đi chiến đấu với khối Tập đoàn Vũ Nặc, khối tập đoàn Phong Hạo sẽ không bao giờ đứng yên.”
“Việt Nam có một câu thành ngữ là môi hở răng lạnh, quả thật rất có lý.”
“Vì vậy, chúng ta sẽ hỗ trợ rất nhiều cho khối tập đoàn Vũ Nặc, chờ sau khi khối tập đoàn Vũ Nặc đánh bại khối tập đoàn Phong Hạo, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo.”
“Đến lúc đó, tuy khối tập đoàn Vũ Nặc là thế lực duy nhất và lớn nhất trong Tam Giác Vàng, nhưng cũng sẽ rơi vào tình cảnh một cây làm chẳng nên non.”
“Nếu cậu ta không nghe lời, tôi sẽ liên kết với một số lực lượng ở Nam Cương và đánh cho đến khi bọn họ phải tuân theo.”
Càng nói về chuyện này Đức Khánh càng trở nên hào hứng, như thể cảnh tượng đó đã ở trước mắt ông ta.
“Vâng! Ngài Đức Khánh anh minh!”
Đỗ Ngọc Minh nhanh chóng gật đầu và không còn nao núng.
“Ha ha ha!”
“Tôi muốn chiếm lấy Nam Cương này! Tôi muốn khiêu chiến biên giới của Việt Nam!”
“Chờ tôi đánh bại được biên giới Việt Nam này thì còn có ai có thể ngăn cản bước chân của Đức Khánh tôi?”
Trong trại, tiếng cười kiêu ngạo của Đức Khánh vang lên.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Đã ba ngày nữa trôi qua kể từ ngày Đỗ Ngọc Minh đến thăm khối Tập đoàn Vũ Nặc.
Trong vòng ba ngày này, doanh trại Đức Khánh đã thực sự giữ lời hứa và gửi một số lượng lớn vũ khí cho khối tập đoàn Vũ Nặc.
Hơn nữa, không chỉ có doanh trại Đức Khánh.
Các lực lượng khác ở Nam Cương cũng cử người đến thăm, bày tỏ mong muốn hợp tác với khối tập đoàn Vũ Nặc.
Cao Phong lần lượt tiếp đón bọn họ, lần nào cũng đều đồng ý.
Đối với những món quà bọn họ gửi, anh không chút khách khí mà nhận hết toàn bộ.
Chỉ trong ba ngày, Cao Phong đã liên minh với hơn chục thế lực ở Nam Cương.
Tất nhiên, tất cả điều này được thực hiện trong bí mật.
Những thế lực đó đều đang mơ những giấc mơ giống hệt như Đức Khánh.
Nghĩ đến việc chờ Cao Phong chinh phục được khối tập đoàn Phong Hạo, sau đó giúp bọn họ tạo dựng một đế chế ở Nam Cương.
Mà trong khi họ đang nằm mơ, Cao Phong đã phân phát tất cả những trang bị này để không ngừng củng cố sức mạnh của khối Tập đoàn Vũ Nặc.
Không ai biết chính xác Cao Phong muốn làm gì.
Tất cả những gì người ta biết là chỉ trong ba ngày này Cao Phong đã kiếm được vô số vũ khí mạnh mà không tốn chút sức lực.
Cho dù nói là vũ khí chất đầy cũng không ngoa.
Cùng lúc đó, trong nước, thủ đô.
Vu Chính Bình vẻ mặt vội vàng cũng vừa lúc tìm gặp được ông Trần.
“Ông Trần, Cao Phong bây giờ rất nổi danh trong Tam Giác Vàng, có mấy vạn binh mã, tại sao cậu ta lại không ra tay?”
Vu Chính Bình lộ vẻ lo lắng, giọng điệu có chút không vui.
Ông Trần không có trả lời nhưng trong lòng cũng có chút tò mò.
“Ông Trần, chẳng lẽ là tên Cao Phong kia có suy nghĩ khác sao?”
Vu Chính Bình do dự một lúc, nhưng vẫn bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Suy nghĩ khác? Suy nghĩ gì khác?”
Ông Trần sửng sốt khi nghe điều này, ông ta trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Ông nghĩa xem, bây giờ ở Tam Giác Vàng Cao Phong đã thành lập doanh trại của chính mình.”
“Cho dù không có Việt Nam thì cậu ta vẫn có thể sống tốt ở đó.”
“Trong trường hợp này, cậu ta đã chẳng cần phải nhận lệnh từ Việt Nam nữa.”
“Nếu đổi lại là tôi, sao tôi không tận hưởng cuộc sống của mình mà phải đi chiến đấu với những cường đạo Nam Cương chứ. Đây quả thực là có chút ngu ngốc.”
Vu Chính Bình cau mày phân tích cho ông Trần.
Ý ông ta là hiện Cao Phong đã trở nên thành công và có tiếng, lại còn ngồi trên mảnh đất màu mỡ Tam Giác Vàng.
Những người khác không biết mối quan hệ giữa khối tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo là gì, nhưng họ thì lại rất rõ ràng.
Cũng chẳng quá lời khi nói rằng toàn bộ Tam Giác Vàng ngày nay là thế giới của Cao Phong.
Cao Phong là vua của Tam Giác Vàng!
Trong trường hợp này, cậu ta cần gì phải tiếp tục liều mình trên chiến trường chỉ để chống lại những cường đạo ở Nam Cương nữa?