Tối hôm đó mới thật sự là rồng mắc cạn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào. Lâm Vạn Quân đã lập tức ra mặt, giao Cao Phong tâm trí chỉ có tám tuổi cho Kim Tuyết Mai, nhìn hai người vào nhà ga, sau đó cầm lên chiến đao mà nhiều năm qua chưa từng chạm tới, một người một đao chặn kín cổng nhà ga, không cho phép kẻ khác xông vào, giúp vợ chồng Cao Phong có cơ hội chạy trốn giữ được tính mạng. Bây giờ nhớ lại, chuyện xưa như vẫn còn trước mắt.
“Chú Quân, nếu không có chú thì cháu và Cao Phong cũng không thể sống tới ngày nay, sao cháu có thể nhận chú quỳ lạy?” Kim Tuyết Mai lau nước mắt, cất bước muốn xuống thuyền.
“Cậu Phong, cô Tuyết Mai, hai người dừng lại. Nếu tôi không thể hoàn thành lời hứa này thì tôi sẽ chết không thể nhắm mắt!” Lâm Vạn Quân cực kỳ cố chấp. Đồng thời vừa dứt lời, ông đã quỳ xuống đất, đầu gối đụng trúng viên đá sắc bén cũng không rên một tiếng.
Thấy ánh mắt kiên định của Lâm Vạn Quân, Cao Phong biết không thể khuyên nhủ nữa. Lâm Vạn Quân bò đến bên bờ, cúi xuống mặt đất, hai tay chống trên mặt đất.
“Phu nhân, Lâm Vạn Quân xin thực hiện lời hứa hôm đó, hai chân quỳ xuống cho cô bước lên lưng tôi, đặt chân lên đất nhà họ Cao.” Lâm Vạn Quân khẽ run rẩy, giọng nói vô cùng cung kính.
Mấy vạn người ở đây đều im lặng, nhìn Lâm Vạn Quân bằng ánh mắt tôn kính. Sau đó, hơn một ngàn người hầu cũng đều quỳ xuống.
“Cung nghênh phu nhân!” Ngàn người hò hét, tiếng vang không ngừng. Cho dù cô ấy không thể giúp đỡ Cao Phong, cho dù bây giờ cô ấy chỉ kéo chân sau, nhưng chỉ dựa vào những gì cô ấy từng trả giá cũng đủ để trở thành phu nhân nhà họ Cao.
Khi tôi nghèo túng, em không rời không bỏ, một lòng chăm nom. Lúc tôi bước lên đỉnh cao, chắc chắn hứa với em một đời phồn hoa, một kiếp si tình! Đồng cam cộng khổ, vinh hoa phú quý, suốt chặng đường đều có em ở bên.
Cao Phong im lặng một lát rồi nhảy xuống thuyền, sau đó gật đầu nhìn Kim Tuyết Mai. Nước mắt lăn dài trên má Kim Tuyết Mai. Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhón chân đặt lên lưng Lâm Vạn Quân, sau đó nắm tay Cao Phong, được Cao Phong bế xuống.
Hai chân Kim Tuyết Mai đặt lên mặt đất. Đây là lần đầu tiên cô bước chân lên đảo nhà họ Cao. Nơi này đã nuôi Cao Phong lớn khôn, có rất nhiều hồi ức của anh. Cho nên nó cũng có ý nghĩa rất quan trọng đối với Kim Tuyết Mai.
Sau đó, Kim Tuyết Mai và Cao Phong đồng thời tiến lên đỡ Lâm Vạn Quân đứng dậy.
“Được! Được!” Cuối cùng Lâm Vạn Quân đã hoàn thành lời hứa, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
“Chú Quân, chú đứng vững nhé.” Vừa dứt lời, Cao Phong đã quỳ xuống trước mặt Lâm Vạn Quân. Anh phải đáp trả. Kim Tuyết Mai cũng không chờ Cao Phong nhắc nhở mà cũng đỡ tay Cao Phong quỳ xuống.
“Cậu Phong!” Lâm Vạn Quân mở to mắt, muốn đỡ hai người đứng dậy.
“Chú Quân, cháu không từ chối hành động của chú, cho nên chú cũng không thể ngăn cản cháu.” Cao Phong và Kim Tuyết Mai nghiêm túc nhìn Lâm Vạn Quân nói: “Suốt chặng đường qua, cháu kể ba ngày ba đêm cũng không hết những gì chú từng giúp đỡ cháu. Không có Tuyết Mai thì không có cháu của hôm nay, nhưng nếu không có chú thì lại càng không có cháu và Tuyết Mai của hôm nay. Cho nên chú xứng đáng với cái quỳ lạy này.”
Cao Phong và Kim Tuyết Mai chậm rãi quỳ lạy Lâm Vạn Quân. Lâm Vạn Quân khẽ run rẩy, sau đó tiến lên đỡ Cao Phong và Kim Tuyết Mai đứng dậy.
“Chú Quân, chúng ta không nói lời thừa. Có ông nội ở trên bảo vệ chúng ta, chúng ta sẽ rẽ sóng vượt gió, vượt mọi chông gai tiến lên. Sau đó cùng nghênh đón cầu vồng rực rỡ của riêng chúng ta!” Cao Phong chậm rãi xoay người lại, nhìn người nhà họ Cao nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Hay! Hay lắm!” Liễu Tông Trạch gãi đầu, sau đó vỗ tay. Kẻ gây hoạt náo như Long Tuấn Hạo không có mặt khiến Liễu Tông Trạch cảm thấy rất áp lực.
“Hay! Hay!”
“Bốp bốp bốp!”
Hai mươi ngàn binh sĩ Phong Hạo cũng cực kỳ phối hợp, sau khi Liễu Tông Trạch vừa dứt lời, mọi người đều lớn tiếng khen ngợi, ra sức vỗ tay. Hai mươi ngàn người vỗ tay quả thực là đinh tai nhức óc, vang tận chân trời. Trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt này, Cao Phong đỡ Kim Tuyết Mai cùng Lâm Vạn Quân tiến vào bên trong hòn đảo.
Người nhà họ Cao đều đứng dậy, tách ra thành hai bên nhường đường cho đám người Cao Phong đi vào. Cao Phong và Kim Tuyết Mai đi đằng trước, Lâm Vạn Quân đi bên trái, đám Liễu Tông Trạch đi đằng sau. Mãi tới khi đám Cao Phong đã tiến về phía trước, hơn một ngàn người hầu mới xoay người đi theo. Khi mọi người đều tiến vào bên trong hòn đảo, Cao Phong mới ra lệnh cho mọi người giải tán.
Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan chuẩn bị về nhà mình xem. Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ chào hỏi Cao Phong rồi cũng đi gặp cha mẹ của Cao Mỹ Lệ.
Thấy Cao Mỹ Lệ “Chết mà sống lại”, Lâm Vạn Quân không hề kinh ngạc. Chuyện đó ông cũng từng tham dự.
“Chú Quân, bà nội đâu? Mấy ngày nay tình hình của bà sao rồi?” Cao Phong hỏi.
Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu: “Tình hình của bà cụ vẫn không tốt. Tôi vốn định đón bà cụ tới đây, nhưng bác sĩ đề nghị là đừng di chuyển nhiều.”
“Khụ, cậu Phong, chúng ta vào nhà rồi bàn.” Lâm Vạn Quân hắng giọng, vội thúc giục Cao Phong, trông có vẻ rất sốt ruột như sắp cháy nhà tới nơi.