“Đúng rồi, Vũ Kiên và Tử Hàn đâu rồi? Cả dì Vân và cha cũng không thấy ở nhà.”
Cao Phong khẽ nhíu mày, đánh giá bên trong căn biệt thự một vòng.
Trần Thanh Bình đang ở trong phòng bếp làm gì đó. Dường như lúc nào bà ta cũng có việc cần làm, hết lòng hết dạ làm lụng vất vả vì gia đình này.
Ngoại trừ Trần Thanh Bình thì cũng không thấy những người khác đâu.
“Vũ Kiên và Tử Hàn đi dạo phố rồi. Đã lâu rồi không được vui vẻ đi dạo phố nên để em ở nhà một mình.”
Kim Tuyết Mai hơi tủi thân chờ mong nhìn Cao Phong.
“Ha Ha! Em cũng có thể đi mà.” Cao Phong cười lớn, anh có chút không biết làm sao, hơi lắc đầu.
Thời gian trước, Cao Phong gây thù chuốc oán nhiều. Trước khi kẻ thù được dọn dẹp sạch sẽ thì mấy người phụ nữ như các cô đến đi dạo phố chơi đùa cũng không dám. Dù sao, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Sợ rằng sẽ có một vài người có ý xấu muốn lợi dụng bọn họ để uy hiếp Cao Phong.
Hiện tại, đã không cần phải lo lắng sợ sệt rồi, muốn đi dạo phố chơi lúc nào cũng được.
“Em muốn đi dạo phố với anh. Vậy nên mới ở lại đây đợi anh về.” Kim Tuyết Mai khẽ giải thích.
“Được thôi, đợi lát nữa thì chúng ta cùng đi dạo phố,” Cao Phong gật đầu lại hỏi thêm: “Cha đâu rồi?”
“Cái này… Bọn họ không có nói với em. Nhưng mà em nghe được bọn họ nói chuyện, về cái gì mà đưa tang ấy.”
“Có thể là bên nhà mẹ đẻ của mẹ em có người đã qua đời thì phải?” Kim Tuyết Mai giải thích thêm.
Kể từ sau khi Kiều Thu Vân đến nhà họ Kim, bà ấy rất ít khi liên lạc với người bên nhà mẹ mình.
Trong trí nhớ của Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân cũng từng đưa Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên đến nhà họ Kiều.
Nhưng mà thái độ của người nhà họ Kiều đối với bọn họ không được tốt. Thậm chí, chưa từng ăn cơm cùng nhau.
Sau đó, Kiều Thu Vân cũng không đi tới đó nữa.
Vì thế, đối với nhà mẹ đẻ của Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Mai không hề có tình cảm cũng không có thấy đau lòng.
Hơn nữa, cô cũng không phải là con ruột của Kiều Thu Vân. Cùng với lại nhà họ Kiều càng không có chút quan hệ huyết thống nào.
“Ngày hôm qua, dì Vân có nói, thân thể của bà cụ nhà họ Kiều không khỏe. Hay là đã chết vì bệnh?”
Cao Phong nhíu mày nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
“Có thể là vậy.” Kim Tuyết Mai gật đầu nói.
Cao Phong trầm tư suy nghĩ chuyện này.
Từ nhỏ, Kiều Thu Vân lớn lên ở nhà họ Kiều trong sự ngược đãi. Vậy nên bà ấy đã hình thành tính cách sắc bén như gai nhím. Sau này không đến nhà họ Kiều nữa cũng bớt phải lo lắng.
Bây giờ, bà ấy tới đó, không biết thái độ của người nhà họ Kiều như thế nào?
Cao Phong nghĩ, với thân phận hiện tại của anh, Kiều Thu Vân là mẹ vợ của anh thì chắc là người nhà họ Kiều sẽ không làm gì khó xử với bà ấy đúng không?
“Hay là để anh đi xem thứ.”
“Nói thế nào thì đấy cũng là người đã nuôi lớn dì Vân.”
Cao Phong suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đứng dậy.
Kim Tuyết Mai cũng muốn đi theo anh nhưng Cao Phong đã ngăn Kim Tuyết Mai lại.
Thứ nhất, hiện tại cô đi lại không tiện. Thứ hai, một người phụ nữa có thai đi tới đám tang cũng không thích hợp.
“Em sẽ đứng bên ngoài chờ anh. Anh để em đi theo anh nhé?”
Kim Tuyết Mai giữ chặt bàn tay của Cao Phong, nhất quyết muốn đi theo anh.
“Được rồi! Anh đưa em đi theo.”
Cao Phong đành phải gật đầu, đưa Kim Tuyết Mai cùng đi xuống núi.
Trên đường anh gọi mấy cuộc điện thoại, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Cùng lúc đó ở gần ngoại ô phía Tây Nam Thành phố Hà Nội, mức độ phồn hoa của địa phương này không thể so sánh được với phố xá sầm uất khác.
Nhưng kinh tế cũng phát triển ổn, đặc biệt là Khối tập đoàn Đế Phong. Mức sống tại Thành phố Hà Nội đã được nâng cao không ít.
Nhà mẹ đẻ của Kiều Thu Vân là Kiều gia nằm ở chỗ này.
Bất kể là tài chính hay là địa vị thì nhà họ Kiều đều kém hơn so với nhà họ Kim.
Chẳng qua trước kia, thế hệ trước của nhà họ Kiều cũng kinh doanh. Cho nên, bọn họ vẫn có rất nhiều mạng lưới quan hệ, cũng cố gắng dành ra được không ít của cải.
Ở địa phương xa xôi này, có thể coi là một gia tộc giàu có.